Chương 74: May quần áo 2
“Được được được, để tôi ngủ một giấc đàng hoàng, ngày mai tôi có tinh thần rồi, tôi hoàn thành nhiệm vụ may quần áo trước được không? Chẳng phải nhiệm vụ nhánh này còn chưa hoàn thành ư, đợi tôi mở nhiệm vụ này rồi nói tiếp.”
“Ký chủ ngủ ngon, chúc cô có giấc mơ đẹp.”
Tô Thanh Hòa khẽ mỉm cười.
Ngày hôm sau, lúc ăn sáng, Tô Thanh Hòa nói mình sẽ may quần áo.
Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa nhìn với vẻ mặt đầy kinh ngạc: “…” Đừng lãng phí vải tốt như thế chứ cô em chồng.
Tô Ái Quốc không nỡ để em gái mình chịu khổ: “Để chị dâu em làm là được rồi, tay chân nhanh nhẹn, rất nhanh có thể mặc được quần áo mới thôi.”
Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa liên tục gật đầu. Bọn họ tình nguyện cực khổ một chút cũng không hy vọng cô em chồng lãng phí thứ đồ tốt như thế.
Cao Tú Lan liếc mắt nhìn hai cô con dâu của mình, sắc mặt bỗng chốc căng ra: “Sao nào, đều khinh thường con gái tôi đúng không, con gái tôi giống tôi! Nhất định học nhanh hơn, làm tốt hơn mấy người.”
Sau đó bà ấy quay đầu lại cười vui vẻ nói với Tô Thanh Hòa: “Thanh Miêu Nhi muốn học thì học, trời nắng nóng này ở trong nhà cũng bức bối khó chịu, thêu thùa may vá giải sầu cũng được.” Con gái nhà giàu địa chủ người ta lúc trước cũng chơi cái này. Sao con gái bà ấy không thể chơi chứ? Đương nhiên, lời này không thể nói rõ ra được.
Tô Thanh Hòa vỗ ngực, nói một cách bảo đảm: “Chị dâu, hai chị yên tâm đi, nếu như quả thực em làm không được thì trả lại cho hai chị làm.”
Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa càng kinh ngạc hơn, lát nữa cô em chồng làm hỏng vải rồi, bọn họ không có tài nghệ nào mà cứu lại được đâu.
Bọn họ phát hiện, thật ra cô em chồng lười một chút cũng không sao. Bình thường không có chuyện gì, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, tốt biết bao.
Cho dù có không yên tâm đến mấy, nhưng Cao Tú Lan đã lên tiếng rồi, Lâm Thục Hồng cũng không thể nói gì nữa, trực tiếp đưa vải và kim chỉ cho Tô Thanh Hòa.
“Cô út à, làm vừa vừa thôi nhé.”
Lâm Thục Hồng giống như tráng sĩ chặt tay nhắc nhở.
Đinh Quế Hoa đo kích thước của mình, rồi lại nhìn kích thước của Tô Thanh Hòa. Ừm, rất tốt, mình gầy hơn cô út một xíu, lát nữa cô út làm hỏng rồi, cô ta còn có thể sửa nhỏ lại chút để cho mình mặc. Cô út mập một tí cũng tốt.
Đợi hai cô con dâu đi ra ngoài, Cao Tú Lan dắt đứa cháu trai nhỏ, đưa mấy đứa nhỏ đi đào rau dại. Lúc này thời tiết khô ráo, rau dại càng ngày càng khó kiếm hơn. Đồ mà tự mình trồng trong mảnh đất riêng của nhà cũng chẳng sống nổi, sau này còn không biết có thể ăn được rau xanh không nữa.
Đợi mọi người đều ra ngoài rồi, Tô Thanh Hòa cắt may quần áo trong sân. Cô cầm cái kéo cũ trong nhà nhìn cả buổi trời.
Cuối cùng ngây người không dám xuống tay, cho nên dứt khoát đi xâu kim.
Đợi mắt cô nhìn đến lúc lắp lé thì cuối cùng cũng xâu vào được. Sau đó cô lau mồ hôi trên trán.
Tiếp tục cầm vải lên, vẫn là không dám ra tay. Lỡ như làm hỏng rồi cũng không biết hệ thống có thừa nhận không. Quan trọng nhất là nếu như làm hỏng rồi thì cũng làm tổn thương trái tim mẹ cô quá.
Vì thế cô nhanh trí cắt khoảng một phần năm tấm vải.
Đầu tiên cô cầm bút lên trước, vẽ hình dáng một chiếc quần cộc nhỏ trên giấy, cô lấy vải so sánh một lát, sau đó gấp đôi lại, cầm kim chỉ bắt đầu khâu mối nối bên còn lại.
Mới đâm kim xuống, tay cô đã bị đâm một nhát rồi.
Tô Thanh Hòa: “…”
“Hệ thống, có phí tai nạn lao động không?”
“Ký chủ xuất hiện mức độ tàn phế, hệ thống có thể cung cấp trị liệu.”
Tô Thanh Hòa lập tức bắt đầu may vá lại. Lúc trước tốt xấu gì cũng có nhìn thấy người ta làm thứ này rồi, chính là đâm vào rồi kéo ra…
Sau khi may các góc, Tô Thanh Hòa dùng kéo cắt một hình chữ V ngược dưới ống vải vừa may, hai ống quần lộ ra ngoài. Sau đó cô may viền ống quần lại.
Rất nhanh, một cái quần cộc nhỏ bốn góc đã may xong.
“Ừm, nhỏ thì có nhỏ chút, Nhị Bảo nhất định có thể mặc được.”
Còn về phần đường may có xấu hay không thì đó không phải là vấn đề gì cả. Trẻ con mà, không cần coi trọng kiểu dáng quần áo đâu, có thể mặc là được rồi.
Tô Thanh Hòa mỉm cười hài lòng, sau đó buộc đầu chỉ lại.
“Đinh…nhiệm vụ may vá hoàn thành, thưởng một điểm kỹ năng may mặc, một thước vải bông.”
Một âm thanh quen thuộc truyền đến, lúc này Tô Thanh Hòa mới nhẹ nhõm. Nhưng mà…
“Đợi đã, tại sao lại là may vá?”
“Xin ký chủ hãy chú ý, hành động hôm nay của ký chủ chính là may vá. May vá các lỗ do chính ký chủ phá hỏng.”
“…” Tô Thanh Hòa lanh trí: “Thế có phải tôi vá một cái lỗ cũng tính?” Đây là lỗ thủng đấy!
“Xin ký chủ chú ý, nhiệm vụ may vá lần đầu đặc biệt, thưởng một thước vải bông. Bắt đầu lại lần nữa thì thưởng vật liệu mà chỗ vá cần.”