Chương 75: May quần áo 3
Tô Thanh Hòa ho khan một tiếng, sau đó nhắm mắt tra không gian trữ đồ của mình, ừm rất tốt, cô đã dùng một thước vải, bây giờ lại trả lại rồi. Cho dù làm không được tấm vải này thì cũng không sao, cô luyện tập thêm vài lần là được rồi…Đột nhiên Tô Thanh Hòa mở mắt ra.
Bỗng nhiên cô nhận thức được bản thân lại chìm vào một vòng tuần hoàn. May hỏng quần áo thì dùng phần thưởng để tiếp tục luyện tập, sau đó tiếp tục may hỏng, rồi lại tiếp tục luyện tập.
Cho nên trừ khi cô có thể may được một bộ quần áo ra, nếu không cô đừng hòng ăn hời.
“Hệ thống, làm như vậy không công bằng. Tôi nấu cơm tốt xấu gì cũng có thể ăn được! Lương thực sẽ không bị lãng phí. Tôi may quần áo, may hỏng rồi, phần thưởng kia của tôi nhiều nhất cũng chỉ lấp được lỗ thủng thôi.”
“Xin ký chủ chú ý, cơm mà ký chủ nấu tốt xấu gì cũng có thể ăn được, quần áo mà ký chủ may tốt xấu gì cũng có thể mặc được.”
Tô Thanh Hòa suýt nữa phun một ngụm máu ra. Ai tạo ra trí tuệ nhân tạo này thế? Còn có thể học nói theo cô rồi!
“Thanh Miêu Nhi, sao lại khó chịu rồi thế?”
Lúc Cao Tú Lan dẫn mấy đứa nhỏ về thì nhìn thấy dáng vẻ như không còn lưu luyến gì trên đời này của con gái mình.
Tô Thanh Hòa miễn cưỡng lấy lại tinh thần, sau đó cầm cái quần cộc nhỏ lắc lắc, nói với vẻ mặt áy náy: “Mẹ ơi, con có lỗi với mẹ, con không học được tay nghề may quần áo, cuối cùng làm thành thế này…”
Cao Tú Lan ngây người một lát, ngay sau đó lại nói: “Ôi chao, con gái mẹ đúng là giống mẹ, lần đầu tiên làm đã có thể may được rồi, làm rất tốt.”
Bà ấy ướm cho Tô Thanh Hòa, sau đó lại ướm lên người mình, cuối cùng xoay người qua, ánh mắt lướt nhìn thấy Nhị Bảo đang ngồi dưới đất chơi bùn.
“Nhị Bảo, qua đây.”
Nhị Bảo loạng choạng đứng lên, đi về phía bà nội của mình.
Cao Tú Lan nói với vẻ mặt vui vẻ: “Ôi chao Nhị Bảo, xem cô của cháu đối với cháu tốt biết bao, còn may quần cho cháu nữa. Chúng ta mặc thử xem.”
Nhị Bảo mới hai tuổi, vẫn chưa hiểu ý gì đấy, nhưng mà trẻ con đã biết quần áo mới là đồ tốt rồi, cậu bé vui mừng cởi cái quần nhỏ nhìn không ra được màu gì của mình xuống, sau đó để cho bà nội thay cho cậu bé cái quần mới mà cô của cậu bé may.
Cậu bé vui mừng, cười lộ ra hàm răng nhỏ.
Những đứa trẻ khác thì nhìn với vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.
Cao Tú Lan nói: “Thanh Miêu Nhi, con xem, Nhị Bảo chúng ta mặc tốt biết bao. Nó thích lắm đấy. Tay nghề của con rất tốt!”
Bà ấy lại quay người hỏi cháu trai cháu gái khác: “Các cháu nói xem, Nhị Bảo mặc quần mới có đẹp không?”
“Đẹp ạ!” Mấy đứa trẻ đồng loạt trả lời, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ. Quần mới đấy.
Tô Đại Bảo kêu gào: “Cô ơi, cháu cũng muốn mặc, cô may cho cháu một cái với nhé.”
Tô Thanh Hòa không ngờ một cái quần do mình may một cách tùy tiện lại có thể nhận được hiệu quả như vậy. Cô lập tức cảm thấy tự hào.
Cao Tú Lan không vui, nói: “May cái gì mà may, cũng đâu phải là không có đồ mặc, chỉ có chút vải này, còn giành với cô mấy đứa sao. Bảo mẹ cháu may cho cháu.”
Tô Thanh Hòa nói: “Đừng lo, đợi cô luyện tay nghề thêm rồi may cho mấy đứa.”
Cao Tú Lan nhìn cô trìu mến: “Thanh Miêu Nhi à, con xem trời nóng thế này cũng mệt quá rồi. Mẹ thấy hay là con đừng làm cái này nữa, tổn thương đến mắt. Để cho chị dâu con làm. Tay nghề nó tốt, bốn thước vải này, tiết kiệm chút cũng có thể may được bộ quần áo. Nếu như mất thêm vải thì may không được đâu…”
Tô Thanh Hòa cảm thấy mình nhận phải một vạn điểm đả kích từ chính mẹ mình!
Buổi trưa, Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa về, nhìn thấy chiếc quần nhỏ mà Nhị Bảo mặc trên người thì cảm thấy rất chướng mắt. Vải tốt như thế mà…
Thế nhưng còn phải diễn với mẹ chồng bọn họ, Đinh Quế Hoa nịnh nọt, nói: “Cô út may tốt lắm, chị cảm thấy Nhị Bảo mặc vào cực kì đẹp.”
Đại Bảo nói: “Mẹ ơi, con cũng muốn.” Đinh Quế Hoa trực tiếp bụm miệng cậu bé lại. Con trai à, chúng ta mặc quần cũ là được rồi.
Lâm Thục Hồng nhìn con trai của mình một cái, cười nói: “Mặc rất đẹp đấy, thật ra cô út à, Nhị Bảo vẫn còn nhỏ đấy, chiếc quần này may thành quần ngắn, có lẽ thằng bé mặc còn đẹp hơn.” Quan trọng là cô ta vẫn có thể sửa lại được…
“Đương nhiên là tay nghề của cô út rất tốt.”
Tô Thanh Hòa cảm thấy mình chịu phải hai vạn điểm sự đả kích rồi.
(Một vạn = 10.000)
Dưới sự quan tâm của đồng chí Cao Tú Lan, bốn thước vải còn lại lại rơi vào tay Lâm Thục Hồng, để cô ta may vội trong hai ngày, để Tô Thanh Hòa có thể sớm mặc được quần áo mới.
Tô Thanh Hòa thất bại nằm trên giường.
“Hệ thống à, không phải là tôi không làm đâu, không ai bằng lòng cho tôi một cơ hội làm lại đó. Chỉ với một thước vải kia, tôi cũng không thể cứ may cái quần nhỏ cho Nhị Bảo nhỉ. Nếu như tôi làm hỏng hết số vải còn lại trong nhà thì có lẽ mẹ tôi phải khóc thầm mất.”