Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 76 - Chương 76 - May Quần Áo 4

Chương 76 - May quần áo 4
Chương 76 - May quần áo 4

Cảm ơn Hânđặng đã gửi tặng kim phiếu ^^

Chương 76: May quần áo 4

“Xin ký chủ chú ý, nhiệm vụ may mặc dùng vật liệu không chỉ giới hạn bởi vải mới, vải cũ cũng có thể làm được.”

Tô Thanh Hòa bĩu môi: “Vải gì chứ, trong phòng này, quần áo đều có chỗ vá, còn có thể tìm được vải thừa nào chứ?”

Cô buồn bực mếu máo, sau đó ra khỏi hệ thống, chuẩn bị ngủ. Hệ số độ khó nhiệm vụ cao, chứ không phải cô không muốn làm đâu. Nấu ăn tốt xấu gì cũng còn có lương thực phụ nấu cháo. Nhưng vải này cũng không phải đồ thiết yếu.

Tô Thanh Hòa kéo khăn trải giường đắp lên người rồi nhắm mắt lại ngủ.

Vài giây trôi qua, cô mở mắt ra, ngồi dậy vê cái khăn trải giường của mình.

Tấm vải này to thật đấy…

Vải của khăn trải giường đương nhiên là dày hơn vải của quần áo bình thường, cũng cứng hơn một chút. Nhưng điều này không làm trở ngại Tô Thanh Hòa.

Một tấm vải lớn như vậy, thật sự quá tốt rồi. Tô Thanh Hòa tự cho sự thông minh của mình một like.

Nhưng mà lần này Tô Thanh Hòa không định dùng nó làm thành quần nữa, cái đồ đó nhìn thì có vẻ hệ số độ khó không cao, nhưng bắt tay vào làm thật rồi thì mới biết vô cùng coi trọng.

Ví dụ như chiếc quần cộc nhỏ mà Nhị Bảo mặc trên người, thắt lưng quần thì to, ống quần thì nhỏ, một đứa bé hai tuổi mặc vào còn có thể nói từ dễ thương. Nhưng một người lớn mặc vào thì nhất định là buồn cười…

Sau khi chịu nhiều sự đả kích, Tô Thanh Hòa vẫn biết trình độ của mình ở đâu.

Cho nên cô nhanh chóng kéo hệ thống ra nói chuyện: “Hệ thống, hệ thống, trời nắng nóng thế này, tôi không muốn mặc quần, tôi may váy có được không?”

“Ký chủ có thể tự quyết định kiểu dáng, loại quần áo.”

“Thật tốt, mi đúng là một hệ thống chu đáo.” Tô Thanh Hòa quả quyết đóng hệ thống lại, sau đó cười mỉm nhìn khăn trải giường của mình. À không, là vải.

Mới sáng sớm ngày hôm sau, mọi người ăn cháo một cách hài lòng thỏa dạ, Tô Thanh Hòa thấy mọi người ăn ngon như vậy, trong lòng cô cũng thấy thỏa mãn.

“Chị dâu cả, lát nữa chị đưa kim chỉ và kéo cho em nhé.”

“Khụ khụ…”

Lâm Thục Hồng đang ăn cháo, nghe cô nói vậy thì không kìm được mà ho khan lên. Đinh Quế Hoa cũng bụm miệng nhìn cô em chồng.

Sao cô em chồng lại không nhàn rỗi nổi thế. Ở trong nhà nhàn rỗi, hưởng phúc tốt biết bao, đụng vào kim chỉ làm gì chứ, tổn thương đến mắt biết bao.

“Cô út à, thời tiết bắt đầu nóng lên rồi, em cứ ở nhà nghỉ ngơi mát mẻ, không có chuyện gì thì đi ngủ, chăm sóc cơ thể, tốt biết bao.”

Cao Tú Lan hiếm khi cũng ủng hộ con gái chuyên tâm nghỉ ngơi. Hết cách, lương thực còn có thể đưa cho con gái đụng vào, nhưng mà vải này chỉ có một chút đó thôi.

“Thanh Miêu Nhi, con nghỉ ngơi đi, để hai chị dâu còn làm là được rồi. Tụi nó nuôi con là điều nên làm thôi. Nếu như không phải con cho tụi nó miếng ăn thì tụi nó đã chết đói từ lâu rồi. Tụi nó đều nợ con một mạng!”

Khóe môi Tô Thanh Hòa cứng đờ, sao cô lại không biết mình vĩ đại đến thế nhỉ?

Cao Tú Lan nhìn những người khác: “Mấy đứa tự hỏi lương tâm mình thử, có phải nợ cô em út của mình một mạng không?”

Ba anh em nhà họ Tô vội vàng gật đầu. Hai cô con dâu cũng gật đầu theo.

Tô Ái Quốc nhìn Tô Thanh Hòa với vẻ mặt đầy cảm động: “Em út, cả đời anh đều nhớ ơn em.”

Tô Ái Hoa cũng nói: “Chỉ nhớ ơn thì có tác dụng gì?” Anh ta nhìn Tô Thanh Hòa, nói: “Sau này, ai dám nói một câu nào không tốt về em út, anh sẽ khiến người đó sống dở chết dở.”

“Nói năng khoác lác!” Tô Ái Đảng cười hề hề: “Ông đây trực tiếp dùng nắm đấm để chào hỏi.”

Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa đều chột dạ không thôi, trong đầu đang cố gắng quên đi những suy nghĩ không tốt với cô út, những lời nói không tốt mà mình từng nói với cô út. Cuối cùng bọ họ cũng biết lúc trước không phải là cô út không làm việc, mà là vì không muốn gây thêm phiền phức.

Ừm, cuộc sống bây giờ đã rất tốt rồi, cũng không thể nghĩ nhiều quá được.

Cao Tú Lan rất hài lòng về biểu hiện của con trai và con dâu mình, bà ấy quay đầu lại nhìn Tô Thanh Hòa, nói: “Thanh Miêu Nhi, con xem, sau này không thiếu người chăm sóc con đâu. Con cứ chuyên tâm nghỉ ngơi.”

Tô Thanh Hòa rất muốn cảm động một tí, nhưng mà bây giờ cô lại chịu đả kích nữa rồi. Không phải cô chỉ muốn lấy kim chỉ và kéo thôi sao? Mẹ cô phản ứng mạnh như vậy làm gì, quần áo cô may có khó coi đến thế không? Nhị Bảo người ta đã mặc hai ngày rồi!

“Con chỉ muốn kim chỉ và kéo thôi, không cần vải. Con tự lấy làm thử thôi.”

Cao Tú Lan tò mò hỏi: “Con làm thử cái gì?”

“…Chỉ là xem thử.” Cô cũng không thể nói thẳng ra là làm thử cái khăn trải giường của cô nhỉ.

Bình Luận (0)
Comment