Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 80 - Chương 80 - Quà Tặng Tình Yêu Của Đồng Chí Tô Đại Căn 4

Chương 80 - Quà tặng tình yêu của đồng chí Tô Đại Căn 4
Chương 80 - Quà tặng tình yêu của đồng chí Tô Đại Căn 4

Chương 80: Quà tặng tình yêu của đồng chí Tô Đại Căn 4

Hiện tại Cao Tú Lan đã hình thành thói kiểm tra chiếc vò gốm nhà mình mỗi ngày. Nếu ngày nào không kiểm tra là thấy thiêu thiếu. Dù rất ít khi có đồ gì đó, nhưng không cản trở bà ấy tạo ra niềm vui cho mình.

Không phải ư, bất ngờ đã đến rồi này.

Đầu tiên là nhìn thấy lương thực bên trong, mười cân bột ngô. Có thể ăn được mấy ngày. Còn có mấy quả trứng gà, ôi, hôm nay Thanh Miêu Nhi có thể ăn thêm một quả trứng nữa.

Nhìn xuống bên dưới… ôi, vải tốt! Tốt hơn cả vải mua ở thị trấn.

Cao Tú Lan lấy ra nhìn qua, cảm thấy sờ lên rất thoải mái, điểm trừ duy nhất là màu sắc quá tối, những cô gái trẻ tuổi trong huyện thành kia mặc đồ hoa nhí nhìn rất xinh đẹp.

Vì thế bà ấy có hơi không hài lòng với chồng mình: “Đại Căn à, ông không nuôi con gái không biết, con gái phải mặc màu sáng chứ. Bây giờ không giống với trước kia nữa rồi, con gái có thể gánh nửa bầu trời, quan niệm của ông không thể quá cổ hủ. Lần sau tặng vải cho con nhớ tặng hoa nhí nhé.”

Hiển nhiên đồng chí Tô Đại Căn không thể trả lời bà ấy, thứ duy nhất đáp lại là con gà mái già trong phòng kia, quang quác hai tiếng.

Cao Tú Lan lập tức ném cho nó một nắm bột ngô: “Mày ăn đi, mày ăn đi, ăn nhiều vào đẻ trứng cho chúng tao. Ngàn vạn lần đừng có không đẻ, lần trước chính tay tao làm thịt con gà mái già tao nuôi không đẻ đấy. Khỏi phải nói tao xót nhường nào, đừng làm tao đau lòng nhé.”

Gà mái già mổ bột ngô lia lịa…

Buổi sáng đợi mọi người đi làm hết, Cao Tú Lan kéo Tô Thanh Hòa vào trong phòng xem vải.

“Thanh Miêu Nhi nhà ta lại có quần áo mới mặc rồi. Màu hơi tối nhưng là đồ mới, mặc lên sẽ rất đẹp.” Cao Tú Lan cười hài lòng.

Tô Thanh Hòa cầm khối vải lên xem tỉ mỉ, vẻ mặt ghét bỏ: “Mẹ à, con không thích màu này đâu, sao con có thể mặc màu này được chứ?” Đồ cô đang mặc tuy không phải màu sắc sặc sỡ nhưng cũng là nền trắng điểm chấm đen.

Cao Tú Lan dỗ dành con gái: “Đây là cha đặc biệt chuẩn bị cho con đấy, sao con không mặc chứ. Chắc hẳn cha con cũng biết con gái nhà chúng ta muốn mặc quần áo mới đó. Màu có hơi tối, nhưng chẳng phải là do cha con không biết ư? Lúc ông ấy đi, ông ấy cũng mặc màu này.”

Tô Thanh Hòa bĩu môi đáp: “Mẹ, mẹ đừng lừa con. Con vừa nhìn đã biết đây là cha tặng cho mẹ mặc. Cha con đã là lãnh đạo của người ta, chẳng lẽ không biết hiện tại chúng ta mặc kiểu gì ư? Màu này vừa nhìn là biết cho mẹ mặc rồi.”

Cao Tú Lan nghe xong ngẩn ra. Đại Căn nhà bà ấy cố ý chọn?

Ôi, chẳng trách, bà ấy đã nói rồi mà, Đại Căn nhà bọn họ sao có thể hồ đồ như thế chứ. Hồi đó trước khi kết hôn, Đại Căn cũng lấy lòng bà ấy như thế.

Thật đúng là…

Cao Tú Lan cảm thấy hơi ngượng ngùng. Tàn nhang trên mặt không che được màu đỏ ửng. Ôi, để con gái biết mất rồi.

Tô Thanh Hòa giả đò ho khụ khụ: “Mẹ ơi, cha đã tặng cho mẹ thì mẹ mặc đi. Chắc hẳn cha thấy con có quần áo mới mặc rồi, cho nên tặng vải cho mẹ đấy. Mẹ đừng làm cha buồn. Nếu không, cha lại quay ra trách con không hiếu thuận.”

“Ông ấy dám!” Cao Tú Lan ngay lập tức thay đổi sắc mặt: “Nếu cha con dám nói con không hiếu thuận, mẹ đến mộ ông ấy khóc cho xem!”

Tô Thanh Hòa: “… Vâng vâng vâng, cha con không nói, mẹ, vẫn là mẹ mặc đi. Con không mặc đâu. Nếu không cho các chị dâu con cũng được.”

“Nghĩ hay thật, đây là Đại Căn tặng mẹ. Mấy đứa nó muốn quần áo mới, bảo chồng chúng nó mua đi.”

Sau khi nói xong bèn nhét khối vải xuống dưới gối: “Đợi mấy hôm nữa trời mát mẻ mẹ may quần áo mặc. Bây giờ phí quần áo.”

Tô Thanh Hòa đồng ý gật đầu. Mấy ngày này, quả thật rất nóng. Vì thiếu nước, ngay cả tắm rửa cũng khó khăn.

Bởi vì nhận được quà tặng tình yêu từ đồng chí Tô Đại Căn, tâm trạng Cao Tú Lan rất vui vẻ. Đối với ba người con trai cũng là tươi cười như gió xuân. Nói chuyện với mấy người con dâu cũng nhẹ nhàng hơn vài phần, lúc nói chuyện với Đai Nha còn đưa tay ra vẫy: “Đại Nha, đến chơi với bà nội nào.”

Làm cho mọi người trong nhà được đối đãi ân cần mà thấp thỏm.

Tô Ái Quốc lo lắng nhìn mẹ mình: “Mẹ ơi, mẹ sao thế? Mẹ bị bệnh à?”

Tô Ái Hoa nghe thấy lời này, suýt nữa đánh Tô Ái Quốc một cái, sao anh ta lại có một người anh trai ngớ ngẩn thế này.

Tô Ái Đảng nói: “Mẹ ơi, có phải lương thực cứu trợ sắp xuống rồi không?”

“Cút cút cút, đám nhóc vô lương tâm.” Cao Tú Lan ghét bỏ đi tìm con gái nhỏ của bà.

Bình Luận (0)
Comment