Chương 81: Lương thực cứu trợ
Bà đã nói mà, trong nhà này, cũng chỉ có Thanh Miêu Nhi là tâm đầu ý hợp với bà. Con gái tri kỷ biết bao nhiêu. Hồi đó may mà sinh được Thanh Miêu Nhi, nếu không nửa đời sau của bà cùng đám vong ân bội nghĩa này ở cùng một chỗ, chịu sao nổi.
Trái lại với Cao Tú Lan có tâm trạng hân hoan, những người trong đội khác đều trông chờ mòn mỏi, không có tâm trạng gì.
Bởi vì đã giữa tháng bảy rồi, lương thực cứu trợ còn chưa thấy đâu!
Dù có thể thắt chặt lưng quần hơn trong trời nóng bức này, sau đó tự lừa mình dối người nói trời quá nóng không muốn ăn, nhưng đã phải thít đến tận xương rồi, siết nữa sẽ chết mất.
Quách Trường Thắng đã bị các đồng hương trong thôn hỏi N lần, chính ông ấy cũng đi vào công xã tìm lãnh đạo công xã hỏi rất nhiều lần.
Câu trả lời đáp lại là, cứ chờ đi rồi sẽ có thôi. Chờ thêm chút nữa, đâu đâu cũng đều khó khăn, nơi nghiêm trọng hơn chỗ chúng ta cũng có. Không thể không cứu giúp.
Biết là như thế, nhưng lúc đói quá rồi, ai cũng không chịu nổi cảm giác ấy.
Quách Trường Thắng biết, bữa ăn lần trước ở nhà ăn, rất nhiều nhà giữ cháo lại cho nước nấu tiếp, cứa như thế một lần như vậy, để cho người trong nhà ăn được mười ngày…
Hiện giờ khổ sở chịu đựng, dành hi vọng chờ lương thực cứu trợ cấp xuống.
Hiện tại bản thân Quách Trường Thắng cũng không biết phải làm sao.
Lúc đi qua nhà họ Tô, nhìn thấy đứa con gái nhà họ ngồi may vá dưới bóng râm, ông ấy cảm thấy bực bội.
Nếu những người cùng làng của ông ấy đều có thể sống những ngày như cô nhóc kia, thật là tốt biết bao nhiêu…
Như thể nghe được tiếng kêu gào trong lòng Quách Trường Thắng, Tô Thanh Hòa ngẩng đầu lên nhìn, lập tức nhìn thấy Quách Trường Thắng.
“Bác đội trưởng, sao bác lại đến đây thế, có chuyện gì cần tìm mẹ cháu sao, mọi người đi làm hết cả rồi.”
Tô Thanh Hòa đứng lên nói.
Cô vừa mới ngủ trưa dậy, không có việc gì làm, bèn lấy một miếng vải cỡ bằng bàn tay tập may.
Không còn cách nào khác, ai bảo không có điện thoại máy tính chứ. Bạn bè cùng trang lứa đều bận bịu làm việc, cô chỉ có thể tự tìm trò giải sầu cho mình, tiện thể học thêm kỹ năng, mấy nữa có thể lấy hai khối vải kia khâu quần áo cho mẹ.
Trong lòng Quách Trường Thắng túng quẫn không kể xiết, tiến đến trước cửa nhà họ Tô ngồi xuống: “Haiz, Thanh Hòa, cháu xem cháu sống thật thoải mái.”
Tô Thanh Hòa gật đầu, cô cũng cảm thấy cuộc sống của mình rất tốt. Chỉ cần hệ thống không suốt ngày ầm ĩ trong đầu cô là được rồi.
Trông bộ dáng ai oán tức giận của Quách Trường Thắng, Tô Thanh Hòa hỏi: “Bác ơi, khi nào thì lương thực cứu trợ mới xuống tới?”
Quách Trường Thắng nghe đến lương thực cứu trợ là đau đầu. “Nhà cháu cũng không có gì ăn à?”
“… Đương nhiên rồi ạ! Hiện giờ nhà cháu có mấy miệng ăn, các anh cháu đều dựa vào trước kia dành dụm mà chống đỡ. Cũng trông cậy hết vào lương thực cứu trợ.”
Quách Trường Thắng nhìn ra ngoài cửa lớn, thở dài, sau đó nhắc lại lời ông ấy được nghe ở công xã bên kia, nói cho Tô Thanh Hòa nghe: “Chờ đi, đâu đâu cũng khó khăn, không thể không cứu giúp. Lương thực cứu trợ sẽ có thôi…”
Tô Thanh Hòa: “…” Thật ra bây giờ chưa có…
“Thanh Hòa, có phải cháu cũng nghĩ là chúng ta phải giao nộp hết lương thực ra không?”
Quách Trường Thắng lộ vẻ khổ tâm.
Làm sao Tô Thanh Hòa nói ra những lời này được, nếu để cô nói, trong hoàn cảnh này đương nhiên một chút lương thực cũng không được giao ra, vốn dĩ đã thu hoạch không được nhiều lại còn phải giao nộp toàn bộ. Người trong đội cũng không phải người sắt không cần ăn cơm. Nhưng cô không thể nói lung tung được.
“Bác đội trưởng, cháu cũng không biết nữa, tất cả đều là mẹ cháu và anh cháu cho cháu ăn, nhưng cháu nhìn qua đã hiểu được, sau khi nhà cháu giao nộp lương thực thì cái ăn trong nhà càng ngày càng ít. Đói bụng rất khó chịu.”
Quách Trường Thắng lau nước mắt: “Đúng vậy đó, đói bụng quá khó chịu.”
Ông ấy đứng lên còn lảo đảo một cái. Sau đó thì rời đi.
Tô Thanh Hòa gọi lại: “Bác đội trưởng, bác không chờ mẹ và các anh cháu trở về ư?”
“Không cần, bác đi làm việc.”
Quách Trường Thắng vẫy cái tay vắt sau lưng.
Tô Thanh Hòa đoán chừng có thể ông ấy đang rất khó chịu. Làm sao mà không khó chịu cho được, đến bản thân cô nhìn thấy còn không chịu được, huống chi là bác đội trưởng đích thân nộp lên lương thực của mọi người.
Nếu như lương thực cứu trợ mãi chưa đến thì việc giao nộp không chỉ là lương thực mà còn là mạng người.
Một lát sau, Cao Tú Lan và bọn trẻ cũng đã trở về.
Vẫn là tay trắng trở về.