Chương 82: Nhà thông gia lại đến 1
Tô Đại Bảo vừa vào đã chạy về phía Tô Thanh Hóa: “Cô ơi, không có gì cả…, giun cũng không có. Bị bọn họ đào hết rồi, cũng ăn hết luôn.”
Đại Nha liên tục gật đầu nói: “Cô ơi, chúng cháu không ăn trứng nữa đâu. Giun thì để cho người khác ăn đi. Xuân Nhi Ny cũng sắp chết đói rồi, lúc trở về cháu thấy bạn ấy không đào giun nữa mà đang ăn vỏ cây ở bờ cánh rừng.”
Nhị Nha cũng lên tiếng: “Còn có người không đi nổi nữa.., bụng thì to lên nói là muốn đi đào đất ăn. Cô ơi, làm sao mà ăn đất được chứ. Bà bảo người ta mà đói thì cái gì cũng có thể ăn. Nhưng đất cũng ăn được sao?”
Cao Tú Lan đặt cái rổ trong phòng bếp, vừa đi ra đã nghe cuộc nói chuyện của bọn trẻ và Tô Thanh Hòa, không vui nói: “Được rồi, muốn làm gì đây? Người ta chết đói thì sao, nói cho cô của cháu nghe để làm gì? Cố tình muốn dọa cô của các cháu à?”
Bọn trẻ đều im lặng không nói thêm gì nữa.
Tô Thanh Hòa nhíu mày: “Mẹ à, hôm nay con nghe đội trưởng Quách nói gần đây vẫn chưa có lương thực cứu trợ. Đều nộp lên trên hết rồi ư?”
Cao Tú Lan cầm lấy cái chổi nhét vào trong tay Đại Nha: “Mau quét nhà đi.” lại bảo Nhị Nha đi lau bàn ghế gì đó. Dù sao hai cô bé cũng rảnh rỗi đứng đó, vừa nghĩ đến việc chúng nó ăn cơm mà không làm việc thì cảm thấy đau lòng. Sau đó đuổi Tô Đại Bảo và Tô Nhị Bảo vào nhà chơi, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh Tô Thanh Hòa.
“Con đừng nghe bọn trẻ nói bậy, bọn chúng chỉ gặp mấy gia đình tương đối nghèo, không có nhiều sức lao động, đều là người già yếu. Những gia đình khác kiểu gì cũng có thể ăn được một bữa, cùng lắm là không có sức lực, cũng chưa thể chết được.”
Cao Tú Lan nói xong thì thở dài: “Nếu nhà chúng ta không có cha của con, cũng sẽ không còn được đến bây giờ. Nhiều trẻ con như này, cho dù không ăn no cũng phải có một miếng ăn. Cũng may đám anh của con, ba đứa nó đều khoẻ mạnh có thể làm việc, trước đây phần lương thực nhiều hơn so với nhà khác. Thanh Miêu Nhi à, sau này có tìm đối tượng cũng phải tìm nhà có nhiều đàn ông. Tuyệt đối đừng tìm nhà có một đứa con trai đấy.”
Tô Thanh Hòa gật đầu, trong lòng lại nghĩ đến tình cảnh bi thảm hiện tại trong đội.
Gặm vỏ cây, ăn bùn đất. Những chuyện này cô đã từng được người khác kể cho nghe như là một câu chuyện xưa, bây giờ nó đã thật sự xảy ra ở bên cạnh cô.
Buổi trưa, đám người Tô Ái Quốc tan làm cũng rất sớm.
“Không làm nữa, không có sức nữa rồi.” Tô Ái Quốc lau mặt, ngồi thở dài bên chiếc bàn vuông trong nhà.
Tô Ái Đảng: “Nếu để em nói thì thật đúng là khốn kiếp, chẳng thấy có thêm gì cả còn chẳng bằng nghỉ ngơi lấy sức.”
Tô Ái Hoa đặt mông ngồi xuống bên cạnh em trai anh ta: “Mẹ ơi, mẹ nói xem khi nào lương thực cứu trợ mới đến, hay là con đi tìm bác cả hỏi chuyện nhé.”
“Hỏi ông ta thì có ích gì không, chẳng phải đã nói tất cả đều không thể tới rồi sao?”
Cao Tú Lan nghiêm mặt nói, trong lòng bà ấy cũng rất khó chịu. Cũng không thể cứ mãi dựa vào Tô Đại Căn - chồng của bà ấy để nuôi cả nhà được. Tại sao ư, nhà bà ấy có nhiều sức lao động như vậy, nếu chia lương thực thì được bao nhiêu? Chuyện phân chia này không phải là nhà bà ấy bị thua thiệt rồi sao? Hơn nữa, ai biết được Đại Căn nhà bà ấy lúc nào đó sẽ không để ý đến trong nhà nữa. Còn phải dựa vào người ở trên mà sống.
Buổi trưa, ăn cơm xong, người trong nhà đang uể oải chuẩn bị đi làm việc thì nhìn thấy người nhà ông Đinh và nhà ông Lâm lại tới nữa.
Không giống lần trước cả nhà đều đến, lần này là mẹ Lâm và mẹ Đinh đến, theo sau còn có Đinh Kiến Quân hộ tống họ.
Nhìn thấy thông gia đến, vẻ mặt Cao Tú Lan đanh lại.
Mẹ Lâm vội vàng lên tiếng: “Bà thông gia à, tôi nghe nói lương thực cứu trợ vẫn chưa đến, người trong đội của bà có rất nhiều nhà nghèo đến mức không có cái ăn nữa rồi, cho nên tôi đem qua biếu một chút lương thực.”
Mẹ Lâm đưa túi vải trong tay cho Lâm Thục Hồng, hai mắt Lâm Thục Hồng đỏ lên: “Mẹ ơi, mẹ làm gì vậy, không để ở nhà ăn sao?”
“Ăn cái gì chứ, không phải là vì hai đứa, gả con gái đi lấy chồng như bát nước hắt đi, thấy mà đau lòng.” Mẹ Đinh cũng đem cái túi trong tay mình đưa cho Đinh Quế Hoa.
Cao Tú Lan nhìn sang, trên mặt còn nở một nụ cười mà cảm thán: “Ôi, mọi người từ xa đến đây, không cần phải khách sáo như thế đâu, còn tặng nhiều lương thực như vậy.”
“Tôi chỉ sợ con gái và cháu ngoại của tôi chết đói thôi!” Mẹ Đinh tức giận đáp.
Lần trước trở về nhà khiến bà ta rất tức giận nhưng dù sao cũng là con gái ruột của mình không thể bỏ mặc được. Mấy hôm nay, nghe được tình hình càng ngày càng tệ, không thể ngồi yên ở nhà. Cả nhà thắt lưng buộc bụng, mỗi ngày ăn ít đi một chút cũng tiết kiệm được một ít lương thực. Vội vàng gộp lại cùng với nhà họ Lâm tới đây.