Chương 85: Nghĩ cách 1
Tô Thanh Hòa kinh ngạc: “Xem ra các người còn có nhân tính đấy, đến đây, cho tôi xem tư liệu trước đây, nói không chừng tôi có thể biết mình phải làm sao.”
Đinh! Một âm thanh vang lên, một số tư liệu xuất hiện trong đầu Tô Thanh Hòa. Thông tin cụ thể cũng không rõ ràng, chỉ ghi chép hai trăm năm trước vì nguyên nhân khí hậu, cộng thêm sự bóc lột của đại địa chủ, vào năm mất mùa đó dân chúng đã trải qua một trận đại nạn. Nhưng sau lần đó mối quan hệ dần trở nên tốt đẹp hơn. Vì có người của Tô gia thôn mượn được hạt giống tốt từ bên ngoài, ba thôn cùng nhau lao động, dần phát triển theo thời gian. Cũng bởi vì nguyên nhân này mà quan hệ của ba thôn, Tô gia thôn, Điền gia thôn và Tôn gia thôn bắt đầu thân thiết nhau hơn. Nhà cửa dựng lên ngày càng gần nhau, bây giờ cũng được chia đến cùng một đội.
Đúng là lịch sử sâu xa.
“Tôi có cách rồi, hệ thống, tôi phải thay đổi lương thực, có thể đổi số lương thực kia thành lương thực đã để lâu năm cho tôi không? Cái nào lâu một chút, tốt nhất là càng lâu càng tốt.”
“Phần thưởng không được hoàn lại, sẽ có phí thủ tục khi hoàn trả. Xét thấy ký chủ tăng cường năng lượng tích cực, dịch vụ lần này miễn thu phí thủ tục.”
“Hệ thống, mi càng ngày càng đáng yêu hơn rồi đấy, đổi thành lương thực lâu năm một chút, tiếp đó phải đảm bảo là có thể ăn được. Khó ăn cũng không quan trọng, quan trọng là phải ăn được.”
“Ký chủ yên tâm, bổn hệ thống sẽ thỏa mãn yêu cầu của ký chủ.”
Tô Thanh Hòa đã thay đổi tổng cộng 4500 cân lương thực. Cô đã tính qua, trung bình một người có thể lấy nhiều hơn bốn cân lương thực. Thời gian này ăn ít lại cũng có thể chống đỡ được một tháng, sau một tháng, một số hạt trong đó cũng có thể nảy mầm rồi. Lương thực cứu trợ dù có chậm trễ cũng nên đến nơi, vừa hay đúng lúc. Còn lại gần 1000 cân lương thực, bản thân giữ lại ăn dần. Sau này, nấu ăn cũng có thể không cần đổi lương thực liên tục, có thể đổi một chút thức ăn.
Sau khi đổi xong lượng thực, Tô Thanh Hòa lại bảo hệ thống tìm xem gần đó có chỗ đất thấp nào thích hợp thả xuống hay không. Tốt nhất là chỗ chưa bị người ta phát hiện. Không ngờ lại thật sự tìm được vài chỗ, đều là những căn hầm của một số nhà. Trong đó có một cái hầm lớn nhất, ngay dưới quảng trường trong đội. Lối vào chính là cây lộc vừng lớn bên kia quảng trường. Đây là căn hầm to lớn cách đây nhiều năm. Vì đã quá cũ kỹ nên không ai khảo chứng. Cộng thêm việc vị trí nhà cửa đều có thay đổi nên căn hầm này vẫn chưa có người phát hiện ra.
Trước đây, Tô Thanh Hòa thường xem tin tức về chuyện người ta đào được một cái hầm trong nhà trên điện thoại, đồng thời có kho báu cất giấu trong đó, không ngờ là có thật…
Đương nhiên, trong căn hầm này không có gì đáng giá ngoài mấy hũ dưa muối. Tô Thanh Hòa nhờ hệ thống đưa những hũ dưa muối vào trong không gian trữ đồ của bản thân. Muỗi nhỏ đến đâu cũng là thịt. Ai biết được những cái bình đào được cách đây mấy trăm năm, sau này có thể đổi thành tiền thì sao.
“Dịch vụ lần này là hành động riêng của ký chủ, thu phí tốn một cái vò gốm.”
“Mi vui vẻ là được.” Hệ thống hào phóng thì cô cũng hào phóng, rất tốt.
Sau khi cho lương thực vào trong, Tô Thanh Hòa cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ: “Này hệ thống, đồ vận chuyển luôn có lời nhắn đến người nhận, mi nghĩ xem có đúng không? Người ta thường có dịch vụ này ở các công ty chuyển phát nhanh. Mi giúp tôi để lại trên đó vài chữ, ờ…cứ nói là ‘May mắn sống sót trong năm mất mùa, để lại lương thực cứu mạng cho con cháu sau này’. Ký tên là Tô, Điền, Tôn. Không biết liệu có thể làm chúng cũ không nhỉ!”
“Ký chủ, bổn hệ thống có thể chuyển đổi vật phẩm vào thời không khác nhau. Không cần làm chúng cũ đi.”
“...Mi quá là lợi hại!” Tô Thanh Hòa cảm thấy rất ngạc nhiên, rốt cuộc hệ thống khai phát tinh tế phát triển thành dáng vẻ gì, một lần nữa cô lại cảm thấy hâm mộ việc nguyên chủ được đến căn tin tinh tế ăn thịt.
Ban đêm khi đang ngủ, Tô Thanh Hòa nhận được thông báo của hệ thống, lương thực thả xuống thành công, thư cũng đã viết xong và bỏ vào rồi.
Ngày hôm sau, ăn xong bữa sáng, đám người Tô Ái Quốc uể oải bắt đầu đi làm.
Không còn cách nào khác, đám người xung quanh không có sức lực làm việc, mặc dù bọn họ có ba phần sức cũng bị ảnh hưởng, không còn ý chí chiến đấu.
Thế nào cũng không nhìn thấy một tia hy vọng gì.
Cao Tú Lan không định dẫn bọn nhỏ đi đào giun nữa, tuy bà rất thích chiếm lợi về mình, nhưng cũng không muốn cướp mất cơ hội sống của người khốn khó, bà ấy lo lắng về sau sẽ gặp phải nghiệp. Mặc dù hiện đại không còn quá mê tín dị đoan như trước, nhưng trong lòng bà ấy vẫn rất tin tưởng, dù sao cũng có minh chứng chính là người đàn ông Tô Đại Căn của bà ấy ở đó.