Chương 86: Nghĩ cách 2
“Thanh Miêu Nhi, mấy ngày nữa, mẹ qua nhà bà ngoại của con một chuyến, phải lấy về chút đường đỏ.” Lúc rảnh rỗi, Cao Tú Lan lại nghĩ đến bản thân đã rất lâu không về nhà mẹ để ‘đón gió thu’ rồi, đoán chừng mẹ của bà đã để lại cho bà khá nhiều thứ ngon. Phải đến lấy về, đến lúc đó tránh khỏi việc người khác chiếm được lợi.
(đón gió thu: một kiểu tống tiền, làm tiền.)
Trong lòng bà ấy, ngoại trừ con gái của mình, những người khác đều là người xa lạ.
Tô Thanh Hòa gật đầu, trong lòng cô vẫn đang suy nghĩ làm sao để người ta phát hiện ra những lương thực kia.
Trừ khi có sấm sét giữa trời nắng khiến cho nhóm người đem cây lộc vừng to lớn kia quật ngã, nếu không sẽ không ai phát hiện ra lối vào kia.
Người trong đội lại không thể không có gì làm lại đi quật ngã cây kia. Ngoại trừ nếu họ biết bên trong có đồ ăn…
Hiện tại, ngoại trừ lương thực có thể ăn, những con vật nhỏ đáng yêu cũng là một loại bánh trái thơm ngon. Lúc trước mọi người trong đội đào hang ở khắp nơi, nhưng có rất nhiều hang chuột, cũng không có gì là ngạc nhiên khi có một vài con chuột sống sót chạy ra.
Giữa trưa, Tô Thanh Hòa mới làm xong cơm, trong không gian trữ vật xuất hiện một con vật nhỏ. Tô Thanh Hòa nhìn đến tê dại da đầu.
Đợi người trong nhà ăn xong cơm, Tô Thanh Hòa trở về phòng ngủ trưa. Vào trong phòng, cô nói: “Hệ thống, mi chắc chắn nó sẽ nghe lời chạy đến chỗ đó không?”
“Ký chủ thả nó ở kia, nó sẽ tự động đi tới.”
Lúc này, Tô Thanh Hòa mới yên tâm, trực tiếp đem con chuột thả xuống, cho nó chạy ra ngoài, sau đó đứng dậy vừa chạy ra khỏi phòng vừa la lớn: “Có chuột, một con chuột rất lớn kìa.”
Âm thanh này có thể nói là long trời lở đất. Không, đúng hơn là thông tin trong câu nói mới là long trời lở đất.
Chuột, còn là một con chuột rất lớn?
Mọi người trong nhà họ Tô lập tức nhìn thấy một cái bóng màu xám chạy ra ngoài.
Cao Tú Lan vỗ bàn: “Còn ngây ra đó làm gì, mau đuổi theo!”
Nhà họ Tô, từ già trẻ lớn bé lập tức chạy ra ngoài…
Tô Thanh Hòa vô cùng sợ hãi: “Mẹ ơi, con chuột đó thật sự rất lớn, gặm hết sạch khoai lang khô của con rồi.” Cô cầm khoai lang khô bị chuột cắn trong tay.
“Sao trong đội của chúng ta lại có con chuột lớn như vậy chứ?” Cô hoảng sợ.
Cả người Cao Tú Lan sững sờ: “Không phải là ăn lương thực của chúng ta đấy chứ?”
Bà ấy vội vàng nhìn xem, không bị sao, lương thực trong rổ lớn được đậy rất kỹ cũng không biết đã phá hoại lương thực nhà nào rồi.
Đợi đã, lương thực… đầu năm nay, nhà ai còn lương thực đều bị tổn thất. Ôi, con chuột này không phải là biết được chỗ cất giấu lương thực đấy chứ?
Là một người từng trải, Cao Tú Lan lập tức hiểu ra, khóa cửa nhà kéo con gái mình chạy theo: “Thanh Miêu Nhi, nhanh lên, con chuột kia mập như vậy, không chừng trong ổ nó có lương thực đấy!”
Hai mẹ con cũng nhanh chóng xông ra ngoài.
Nghe thấy tiếng động, hai người đuổi tới quảng trường trong đội, một đám người đến vây quanh ba anh em nhà họ Tô, nhìn bọn họ đang đào cái hang dưới tán cây lộc vừng.
“Ái Quốc, con chuột kia rất mập đó, nó chui qua chân chú… nhìn qua thì khá nhiều thịt à.” Một ông chú đói đến chóng mặt nói.
Suýt chút nữa thì ông ta đã té xỉu rồi, con chuột này đã cho ông ta tia hy vọng sống sót. Kết quả lại không chạy thắng ba anh em.
Mọi người cũng gật đầu đồng ý, con chuột thật sự rất lớn. Bọn họ nghe được âm thanh thì vội vã đuổi đến đây, chỉ nhìn thấy một con chuột chạy tới rồi chui vào bên trong hang.
Tô Ái Đảng: “Cũng không biết con chuột này đã ăn lương thực nhà ai rồi, không phải là đã ăn lương thực trong kho lương thực của đội chúng ta đó chứ. Bây giờ lúa trong kho của chúng ta đã giao nộp rồi, chỉ có thể là đến ăn của người trong đội.”
Cao Tú Lan chạy không kịp thở, nghe được lời của con trai thì vội vã nói: “Không phải đấy chứ, em gái của con không nỡ ăn hai miếng khoai lang khô, nhét dưới gối đầu đã bị ăn mất rồi. Cái này đáng chém ngàn đao, nếu mẹ mà bắt được nhất định sẽ đem nó đi hầm cách thủy!”
Một câu nói đã đoạt được quyền sở hữu.
Tô Thanh Hòa cảm thấy bội phục mẹ mình. Nhưng cô kiên quyết không ăn, tuy đây là con vật được nuôi dưỡng nhân tạo…
Tô Ái Đảng đào cả buổi cũng không lấy ra được, Tô Ái Quốc vội chạy thật nhanh vào trong kho của đội lấy ra cái xẻng.
Tô Ái Hoa nghiên cứu sơ qua cấu tạo, tính chất đất của hang nhỏ và bên cạnh cái hang, hướng dẫn anh mình và em trai đào.
Kết quả cửa hang càng đào càng lớn cũng không thấy hang chuột đâu. Trái lại đào đến quật ngã cây lộc vừng lớn khô héo…
Ba anh em nhà họ Tô: “…”