Chương 88: Chia lương thực 1
Các đồng hương trong đội đã sớm được huấn luyện qua, từ trong xương cốt luôn nghe theo sự sắp xếp của cấp trên, cho nên dù có ở trong tình cảnh đói đến nỗi xám ngắt hai con mắt, cũng không ai dám tranh giành lương thực.
Dù sao tất cả mọi người đều được chia và phát xuống, đội trưởng nói, ai cũng có phần.
Quách Trường Thắng dẫn theo đoàn người cùng nhau đến đào trước cửa hang. Dẫn theo cả mấy ông bà cụ đã có tuổi chút và mấy người trẻ tuổi cùng đi xuống. Chính là để xác nhận cái gì cũng chưa từng động vào.
Không tệ, đều rất hoàn hảo. Mà con chuột lúc trước cũng ở trong đây. Tô Ái Đảng trực tiếp dùng cái túi chụp nó vào, tìm quanh một lát vẫn không thấy ổ chuột đâu, xem ra là bị người trong thôn bắt hết rồi chỉ còn duy nhất một con chuột này thôi.
Thất vọng thì thất vọng, tốt xấu gì cũng có lương thực. Sau đó mọi người bắt đầu thu nhặt lương thực.
Bởi vì bỏ hoang quá lâu, lúa tỏa ra mùi ôi mốc, thế nhưng không ai ghét bỏ, ngược lại còn cảm thấy đây là mùi thơm của lương thực.
“Thật là thơm quá đi!” Quách Trường Thắng phấn khởi nói.
Những người khác cũng vui như tết, vốn dĩ khi làm việc đều uể oải, nhưng lúc này dường như còn dùng không hết hơi sức. Ai cũng khí thế ngất trời mà làm việc.
Đoàn người cùng nhau đồng tâm hiệp lực, rất nhanh đã chất không chừa một hạt lúa nào vào trong túi, sau đó mang đi cân trọng lượng.
Trừ đi trọng lượng cái túi, vừa khéo 4500 cân non.
Những người khác cảm thấy nhất định là do chuột đã gặm bớt một ít rồi, đau lòng khủng khiếp.
Chẳng qua con chuột kia đã được phân cho nhà lão Tô. Bởi vì khuê nữ nhà lão Tô dùng khoai lang dẫn dụ được con chuột, sau đó mới phát hiện ra nơi này.
Vì thế Quách Trường Thắng xem như ban thưởng trong đội mà phát con chuột cho nhà lão Tô.
Lần đầu tiên mọi người phát hiện ra, ham ăn biếng làm lại có tác dụng lớn như vậy... Lúc chia lương thực, đoàn người như đang ăn tết, vui mừng cầm túi vải tới đựng lương thực.
Quách Trường Thắng gọi một người cầm bản ghi chép tới, chỉ cần là người muốn lấy lương thực đều phải ký tên hoặc lăn dấu vân tay, biểu thị việc bản thân đồng ý phân chia lương thực.
Chia bình quân đầu người trong đội, thì mỗi người đều có thể lấy được mấy cân, chỉ cần nhân khẩu nhiều, chia phần cũng được nhiều hơn, ăn tiết kiệm một xíu cũng không chết đói được.
Tô Bả Tử (Tô thọt) dắt mấy đứa bé theo, mặt mũi tràn đầy nước mắt vỗ vào bao lương thực. “Mẹ tụi nhỏ, tôi có cái ăn, tụi nhỏ nhà mình cũng có cái ăn rồi. Em đừng lo lắng nữa.”
Sau đó anh ta dẫn mấy đứa trẻ đến để chúng quỳ gối trước mặt Tô Thanh Hòa. Tô Thanh Hòa được một phen sợ hết hồn, vội vàng ngăn đón, Cao Tú Lan cũng cản lại. “Làm gì vậy hả, muốn khuê nữ nhà tôi tổn thọ hay gì. Con bé nhà tôi còn nhỏ, không cần chú phải quỳ.”
“Chú Bả Tử, chú làm gì vậy?” Tô Thanh Hòa hỏi.
Tô Bả Tử vội vã trả lời: “Thanh Hòa à, chú cảm ơn cháu, nếu không nhờ cháu đuổi con chuột ra, bọn nhỏ cũng không có miếng ăn này. Chú cảm ơn cháu nhiều lắm…”
Cao Tú Lan vừa nghe xong bèn cao hứng, hô to: “Còn không phải vậy sao, khuê nữ nhà tôi không nỡ ăn đống khoai lang khô đó, vì thế mới đặt dưới gối ngủ. Nhà mấy người làm gì có thức ăn ngon như vậy chứ? Con chuột béo kia ăn hạt kê quen thân, coi khinh mấy thứ đồ bình thường đó. Nó chỉ xem trọng khoai lang khô của khuê nữ nhà tôi thôi. Nếu không có khoai lang khô của con gái tôi dụ con chuột ra, mấy người chết đói cũng còn lâu mới được ăn lương thực mà lão tổ tông để lại.”
Vẻ mặt kiêu ngạo tự hào thế kia, giống như được con chuột coi trọng là sự kiện vinh quang cỡ nào.
Đương nhiên, quả thật là vinh quang.
Đoàn người đều dùng ánh mắt nóng rực mà nhìn hai người.
Mẹ Thanh Hòa nói rất đúng, nếu không có hai miếng khoai lang khô kia, không phát hiện ra con chuột, dù cho bọn họ chết đói cũng không biết phải làm sao.
Bởi vì nhà lão Tô là người đầu tiên tìm ra chuột và hang động, nên ngoại trừ lương thực nhà mình ra, còn được khen thưởng thêm năm cân lương thực.
Điều này làm người ta đỏ cả mắt. Con gái út nhà họ Tô ham ăn biếng làm như thế nào mà ông trời cũng có thể giúp nhà bọn họ kiếm được lương thực vậy. Lại còn có thể đưa tới một con chuột to.
Sau khi phân lương thực xong thì mọi người nhanh chóng về nhà nấu đồ ăn.
Trực tiếp nấu hạt kê lên thì rất lãng phí, đem về lột bỏ vỏ ngoài, sau đó nấu phần vỏ ăn trước, bọn họ cũng không nỡ ăn phần gạo, quay đầu lại xem có thể tìm người đổi lương thực phụ ăn không.
Họ cũng không quan tâm cái gì mà lương thực phụ hay lương thực tinh, có đồ ăn là tốt lắm rồi.
(Lương thực phụ: như ngô, khoai, sắn, đậu. Lương thực tinh: Bột mì, gạo.)