Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 89 - Chương 89 - Chia Lương Thực 2

Chương 89 - Chia lương thực 2
Chương 89 - Chia lương thực 2

Chương 89: Chia lương thực 2

Mặt trời còn chưa xuống núi, nhiều nhà sau bao ngày ngừng nấu cơm, cuối cùng cũng một lần nữa dấy lên khói bếp.

Nhà họ Tô cũng đi kiếm củi, chuẩn bị nấu một bữa.

Lần này ngoại trừ lương thực được chia theo suất của nhà mình, nhà họ Tô còn được thưởng thêm năm cân lúa, gần như được chia đến hơn năm mươi cân.

Nặng nhọc khiêng về, ai nấy cũng vui ra mặt.

Đám nhỏ đều đang mong chờ được ăn cơm trắng.

Chẳng qua Cao Tú Lan lại không mừng lắm, trực tiếp đem hết số lúa nhận được cất vào phòng, chuẩn bị nấu cho Thanh Miêu Nhi của bà ăn cơm trắng sau khi đã lột vỏ. Thơm cỡ nào đây.

“Mẹ ơi, con không ăn cái kia đâu.” Tô Thanh Hòa ở trong phòng Cao Tú Lan nói: “Một đống mùi ôi mốc, không biết đã để ở ngoài bao lâu rồi, đâu phải cha con không gửi đồ lên. Con không ăn cái này đâu. Thịt con chuột kia con cũng không ăn. Con thích ăn thịt gà mái cơ.”

Gà mái già sợ tới mức trực tiếp co rúm thành một cục.

Cao Tú Lan bốc cho nó một túm thóc: “Cho mày cũng được nếm thử vị lúa. Thứ này mỗi lần thu hoạch về, cũng đều phải nộp lên. Chính tao còn không nỡ ăn đâu đấy.”

Sau đó quay đầu nói: “Nếu con không ăn thứ này, mẹ sẽ đi đổi lương thực phụ.”

Tô Thanh Hòa hoài nghi hỏi: “Nặng mùi như thế, có thể đổi được bao nhiêu lương thực phụ ạ?”

“Có thể đổi được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Dù sao cũng không thể cho bọn nó ăn, thật là lãng phí. Đồ tốt như vậy mà.” Vẻ mặt Cao Tú Lan giống như đề phòng người ngoài, dường như những người bên ngoài kia đều không phải con trai ruột của bà.

Tô Thanh Hòa lại khuyên nhủ: “Mẹ ơi, con thấy vẫn nên nấu một bữa cho các anh thì hơn, sau đó lại nói với họ, đều dựa vào cô em gái này bọn họ mới được ăn cơm trắng, để mấy người họ nhớ kỹ. Nếu không chẳng có ai nhớ đến công lao của con nữa.” Cô bĩu môi, vẻ mặt không vui nói.

Cao Tú Lan suy nghĩ một lát, cảm thấy lời con gái nói đúng là có chút đạo lý. Mấy thằng nhãi ranh đó chưa đợi đến lúc ăn lương thực phụ mà đã quên luôn vụ này rồi: “Vậy thì nấu một bữa, vừa lúc cho thịt vào ăn cùng luôn.”

Tô Thanh Hòa vừa nghe bà ấy nhắc đến thịt, cả người đều không khỏe.

“Mẹ ơi, hôm nay con bị chuột dọa sợ rồi, con không muốn xuống bếp đâu.”

“Ai da, không muốn nấu thì không nấu nữa, con cứ nghỉ ngơi cho tốt đi. Mẹ không thích nhìn con làm việc, thương lắm. Gầy như vậy.” Cao Tú Lan đau lòng nói: “Đợi lát nữa uống thêm nhiều canh một chút.”

Tô Thanh Hòa liên tục xua tay: “Mẹ à, con chỉ thích uống canh gà mái già thôi, những thứ khác con đều không uống đâu, mẹ đừng bắt con uống nhé, không thì con sẽ cuống cả lên đấy.”

Cao Tú Lan đau lòng giương mắt nhìn gà mái nhà mình: “Đợi chút đã, đợi đến lúc nó không đẻ được trứng nữa, mẹ hầm cho con ăn.”

Gà mái già chổng mông ngồi xổm trong góc tường.

Có Cao Tú Lan lên tiếng, ba anh em Tô Ái Đảng nhanh chóng tuốt hạt thóc. Không có máy tuốt lúa của công xã bên kia, bọn họ dùng tay có hơi phiền phức. Nhưng vì để ăn một miếng ngon, ai cũng không thấy phiền.

Tuốt hạt sẽ không tuốt quá sạch, để lại một lớp màng bên ngoài ăn cùng. Xác gạo cũng sẽ không vứt đi, giữ lại để nghiền thành bột, chờ đến khi đói quá vẫn có thể làm lương thực cứu mạng.

Bên này ba anh em lột vỏ lúa, trong phòng bếp, Đinh Quế Hoa và Lâm Thục Hồng cũng đã chuẩn bị xong thịt. Có non nửa cân thôi.

Hai bên hợp lực, nhanh chóng nấu xong thức ăn.

Tô Thanh Hòa tỏ ý muốn có đặc cách đãi ngộ, nên ngủ trong phòng chờ được chăm sóc đặc biệt.

Bữa ăn bên ngoài sôi sục ngất trời, Cao Tú Lan ngồi trên bàn cơm chỉ vào con trai con dâu mình, còn cả cháu trai cháu gái: “Hồi trước cả đám đều khinh ghét Thanh Miêu Nhi nhà ta không làm việc, bây giờ đã biết Thanh Miêu Nhi tốt thế nào chưa. Mấy người nhà Tô Bả Tử còn đến quỳ trước Thanh Miêu Nhi nhà mình kia kìa. Người ngoài đều nhớ rõ cái tốt của Thanh Miêu Nhi cả rồi. Nếu chúng bay không nhớ cho kỹ, thế thì đúng là vong ơn bội nghĩa còn chẳng bằng đám người ngoài kia, thể nào cũng bị sét đánh từ đông sang tây!”

Mọi người sợ tới mức co rụt lại, sau đó vội vàng gật đầu liên tục không ngừng: “Mẹ à, chúng con nhớ kỹ, đều nhớ kỹ.”

Nhóm cháu trai cháu gái cũng hô theo: “Bà ơi, chúng cháu nhớ rõ cô tốt, cô là người tốt bụng.”

Lúc này Cao Tú Lan mới nói: “Ừ, biết là tốt, ăn cơm đi.”

Cơm nước xong xuôi, sắc trời còn sớm, vì quá hưng phấn nên không ngủ được, ba anh em Tô Ái Quốc trực tiếp đi ra cửa tán gẫu. Nếu là ngày thường mấy người đói bụng đều muốn đi ngủ sớm một xíu. Hôm nay được ăn một bữa, trong lòng đặc biệt kích động, thế là không ai ngủ được, lắc lư đi đến quảng trường trong đội. Không ai biết được ở dưới này có một cái hầm, bây giờ cây lộc vừng lớn đã che cửa động lại, sau này được xem như kho lúa toàn đội.

Bình Luận (0)
Comment