Chương 96: Về nhà ngoại 4
Cao Tú Lan lôi kéo Tô Thanh Hòa cùng đi vào trong phòng bà cụ. Cao Tú Hồng còn chưa làm xong chuyện của mình nên cũng muốn theo vào, nhưng còn chưa vào được phòng đã bị bà cụ Cao trực tiếp đóng cửa: “Còn chưa chịu quay về à, muốn tơ tưởng đến đồ của bà đây ư, cái đồ sói mắt trắng vô lương tâm!”
(Gốc là 白眼狼 - Bạch nhãn lang: Chỉ những kẻ tham lam, vong ân bội nghĩa.)
Cao Tú Hồng: “……” Quá bất công!
Trong phòng, Cao Tú Lan lấy ra hai quả trứng gà. “Mẹ ơi, cái con gà mái già con nuôi kia không thèm đẻ trứng. Một tháng nay cũng chỉ có hai quả này thôi, Thanh Miêu Nhi không nỡ ăn đâu, mang đến cho mẹ đấy.”
Bà cụ Cao bị làm cho cảm động không thôi. Đồ tốt như vật, cháu gái ngoại không nỡ ăn, mang đến cho bà già này dùng. “Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta là ngoan nhất.”
Tô Thanh Hòa còn chưa kịp nói những lời dễ nghe, bà cụ đã xoay người đi lấy chìa khóa mở ra tủ gỗ màu tím trong phòng mình. Sau đó tìm đồ bên trong, duỗi tay ra lấy nào là khoai lang khô, đường đỏ, đường phèn, còn có một ít bánh linh tinh.
Cao Tú Lan mặt đầy tươi cười: “Mẹ ơi, mẹ để lại mà ăn, tuyệt đối đừng đưa cho chúng con. Chúng con ăn ít đi một miếng cũng không sao cả.”
Bà cụ càng thêm hăng say tìm kiếm, sau đó lại lấy một ít bột rễ sắn ra.
Tô Thanh Hòa nhìn bà ngoại mình, bà cụ thật rộng rãi! Ở thời đại này dưới nông thôn còn có những thứ đồ kia, quả thật xa xỉ!
Bà cụ Cao lấy hết ra, bỏ đồ vào trong cái gùi của Cao Tú Lan: “Hai mẹ con mang về hết đi.”
Chỉ là lấy đồ ăn này từ chỗ bà cụ, Tô Thanh Hòa luôn cảm thấy áy náy trong lòng: “Bà ngoại để lại ăn đi, đều là đồ cậu cả hiếu thảo dành cho bà, bà giữ lại đi ạ.”
Cao Tú Lan cũng lên tiếng: “Mẹ à, mẹ xem Thanh Miêu Nhi của chúng ta hiểu chuyện biết bao. Chính mình không nỡ ăn cũng muốn để lại cho mẹ.”
Tô Thanh Hòa: “……”
Cái gì mà bảo cô không nỡ ăn chứ, đây vốn là đồ của bà cụ mà… Mẹ cô thật khéo nói chuyện.
Bà cụ Cao cảm động lôi kéo tay Tô Thanh Hòa: “Vẫn là Thanh Miêu Nhi tốt với bà nhất. Bà ngoại không ăn, cháu ăn thì bà ngoại mới vui được. Ăn nhiều một ít cho béo lên.”
Đem đồ bỏ vào bên trong gùi của Cao Tú Lan, bà cụ Cao lại đem trứng gà Cao Tú Lan mới đưa cất vào bình, sau đó khóa chúng lại vào chung với tủ quần áo.
Tô Thanh Hòa nhìn thấy cảnh này, cảm thấy bà ngoại cô thật quá thần kỳ, đề phòng người khác giống như đề phòng trộm, kết quả lại chủ động mang hết mấy thứ này cho mẹ con cô.
Bên này bà cụ Cao vừa mới cất kỹ đồ tốt xong, Cao Tú Lan lập tức đi qua ngồi lên giường, sát bên bà cụ: “Mẹ ơi, hôm nay con tới đây chủ yếu là để thăm mẹ, thuận đường cũng đến thăm anh con một lát, đã lâu lắm rồi con không gặp anh ấy.”
“Đừng nhắc đến thằng nhãi đấy làm gì, ỷ vào việc đi làm ở Cung Tiêu xã mà không chịu hiếu thuận, chính nó sinh được mỗi thằng con trai mà sức khỏe còn yếu ớt, đúng là có lỗi với nhà họ Cao chúng ta, nó làm gì còn mặt mũi nào.”
Tô Thanh Hòa nghĩ đến đống đồ tốt kia, dù thế nào cũng không tin lời nói cậu cả cô không biết hiếu thảo.
Sau đó lại nghe bà cụ Cao nói: “Còn lén lút sau lưng mẹ lấy đi hai lạng khoai lang khô cho vợ nó, hôm đó nếu không phải mẹ thấy cháu gái lớn đang ăn mà thuận miệng hỏi một câu, mẹ cũng không biết đến chuyện này. Tức chết mẹ mà!”
Cao Tú Lan vội hùa theo: “Nếu để con nói thì anh cả đúng thật là, con gái lấy chồng như bát nước hất đi, mẹ nói xem, đây là anh ấy đang muốn làm gì. Lúc trước con gái anh ấy ra đời, người ta lại oán trách mẹ. Ngẫm lại còn thấy tủi thân, thế mà anh ấy còn không biết thương mẹ.”
Chuyện này quả thực là nói trúng chỗ đau của bà cụ Cao, thân làm mẹ, không thể sinh ra con trai lại trách là do mệnh của bà già này không tốt, cũng may Tú Lan không chịu thua kém ai, nếu không bà già này đã bị nước bọt dìm cho chết đuối rồi.
“Tú Lan này, vẫn là con quan tâm mẹ, biết mẹ chịu tủi thân.”
Cao Tú Lan cười đáp: “Mẹ ơi, Thanh Miêu Nhi nhà ta cũng rất biết săn sóc đấy, cả ngày ở nhà nhắc tới bà ngoại mãi thôi, trong lòng con đây cũng luôn nhớ đến mẹ. Mẹ à, mẹ xem Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta cũng sắp mười sáu rồi, không biết sau này có thể tìm được nhà chồng như thế nào, chỉ cần nghĩ đến cảnh con bé phải chịu khổ, trong lòng con đã thấy đau đớn.”
“Mẹ ơi con không lấy chồng đâu, con chỉ muốn hiếu thuận với mẹ thôi.” Tô Thanh Hòa lập tức tỏ thái độ.
Bà cụ Cao vội nói: “Sao có thể như vậy được, Thanh Miêu Nhi nhà mình có phúc khí, phải gả cho người tốt chứ.”
Sau đó đánh giá Tô Thanh Hòa trên dưới một lần: “Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta xinh xắn, dáng dấp cũng tốt, sẽ lấy được người chồng tốt thôi.”
Bà cụ còn vỗ lên mu bàn tay con gái mình: “Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ để anh trai con tìm cho Thanh Miêu Nhi một gia đình môn đăng hộ đối, nhất định phải là gia đình tốt. Nếu trấn trên không có, mẹ sẽ lên huyện thành. Chắc chắn sẽ không để Thanh Miêu Nhi làm việc ở nông thôn.”
(Về xưng hô: Không giống với Việt Nam, trong tiếng Trung Quốc thì Cậu cả (大舅 - đại cữu) là chỉ anh của mẹ/vợ. Còn Dì cả (大姨 - đại di) chỉ chị của mẹ.)