Chương 97: Về nhà ngoại 5
Cao Tú Lan lo lắng hỏi: “Liệu anh trai con có tận tâm giúp đỡ không, mấy đứa con gái của anh ấy đều ở hết bên này.”
“Mấy đứa con gái của nó có thể so sánh với Thanh Miêu Nhi nhà ta ư, có thể giống nhau sao?” Bà cụ Cao nói với thái độ đương nhiên.
Tô Thanh Hòa rất muốn biết có gì không giống nhau.
Nghe được những lời này của bà cụ Cao, Cao Tú Lan cũng an tâm rồi. Chỉ cần mẹ bà đồng ý, về phía anh trai sẽ không vấn đề gì. Anh trai bà ấy thì có bản lĩnh gì chứ, sinh ra một đứa con trai, sức khỏe còn yếu ớt. Còn không biết sau này sẽ như thế nào nữa, là đứa con trai duy nhất của nhà họ Cao, ông ta có lỗi với nhà họ Cao, có lỗi với mẹ già của mình!
Đạt được mục đích, vẻ mặt Cao Tú Lan vui cười hớn hở dẫn theo Tô Thanh Hòa rời đi.
Bà cụ Cao tiễn đến tận cửa, còn dặn dò lần sau Cao Tú Lan nhớ dẫn theo ba thằng cháu ngoại đến, Cao Tú Lan đáp: “Con sợ tụi nhỏ quá tham ăn.”
“Ăn được là tốt, mẹ ăn ít một miếng cũng muốn cho tụi nó ăn. Mẹ nhìn thấy tụi nhỏ thì trong lòng vui vẻ, thoải mái.” Mỗi lần dẫn theo ba thằng cháu lớn ra ngoài dạo một vòng, bà cụ luôn cảm thấy tràn đầy sức mạnh.
…
Rời nhà họ Cao, Tô Thanh Hòa luôn cảm thấy như thế không tốt. “Mẹ ơi, trở về chúng ta cũng nấu ít đồ ăn ngon mang sang cho bà ngoại nhé.”
Cao Tú Lan liếc nhìn con gái: “Ăn gì chứ, con đưa đến bà cụ cũng không ăn, bà ngoại con giống mẹ đều muốn giữ đồ để dành cho con cháu ăn. Bản thân thì một miếng cũng tiếc. Cho dù mẹ có mang đến, bà ngoại cũng chẳng ăn đâu, bà cụ sẽ giữ lại phần người khác, mẹ còn lâu mới làm chuyện thua thiệt này.”
Tô Thanh Hòa gật đầu, trưởng bối không nỡ ăn, để dành cho hậu bối, đây là chuyện rất cao cả.
Nhưng mà hậu bối của bà ngoại là mẹ, hậu bối của mẹ là cô…
Thôi bỏ đi, cho dù mẹ cô có đồng ý hay không, lần tới cô đến nhà bà ngoại, nhất định sẽ mang đồ ăn cho bà. Dù cho bà ngoại có ăn hay không thì vẫn là lòng hiếu thảo của cô. Loại chuyện mang hai quả trứng gà đến đổi lấy một đống đồ mang về, nhìn thế nào cũng không ổn.
Vừa ra khỏi thôn, Tô Thanh Hòa đã nhìn thấy dì cả Cao Tú Hồng đứng chờ ở ven đường.
Tô Thanh Hòa nhất thời căng thẳng đứng lại, không phải dì cả cô đứng chờ ở đây để đánh nhau đấy chứ… Nghĩ lại cũng đúng, cùng về nhà mẹ, bản thân mình không thể vay lương thực, em gái lại mang về được một đống đồ, chắc chắn trong lòng phẫn nộ không thôi.
“Dì cả, dì chưa về ạ.”
Cao Tú Lan hừ một tiếng: “Chờ chúng ta đi đây mà. Sao, đây là muốn về tìm mẹ à?”
Vốn dĩ Cao Tú Hồng đang nghiêm mặt, nghe nhắc đến mẹ, trong nháy mắt vẻ mặt trở lên đau khổ, mắt ửng đỏ: “Em ba à, Tú Lan, em giúp chị cả đi, số chị thật khổ mà, mẹ cũng chẳng thương, trong nhà cũng không có đứa con trai nào đau lòng cho chị, thời gian này chị sống không nổi. Em giúp chị nói với mẹ một câu, cho chị vay ít lương thực. Nếu không, con của Thu Quả không chống đỡ nổi mất.”
“Chuyện của chị thì liên quan quái gì đến tôi chứ?” Cao Tú Lan không vui: “Nhà ai không đói không khổ, chính bản thân chị không có bản lĩnh thì nuôi nhiều người như vậy làm gì. Mẹ nói rất đúng, đó cũng đâu phải con cháu họ Triệu nhà chị, cùng lắm là ở chung nhà với chị, sao chị phải quan tâm nhiều thế?”
Tô Thanh Hòa: “…”
“…” Cao Tú Hồng há hốc miệng nhìn cô em gái của mình, sau đó khóc lóc chỉ vào Cao Tú Lan: “Cô đúng là tàn nhẫn, bảo sao Tú Cúc nói cô có tiếng vô tâm, ở trong đội bị người ta ghét bỏ, thật đúng là như vậy. Sao tôi lại có đứa em gái tàn nhẫn vô lương tâm thế này hả trời?”
Cao Tú Lan bật cười: “Vậy chị phải hỏi mẹ rồi, sao tôi biết được chứ?”
Cao Tú Hồng khóc không ra nước mắt.
Cao Tú Lan tiếp tục lên tiếng: “Đừng bày ra cái vẻ mặt khóc tang đó, đừng có mà làm Thanh Miêu Nhi nhà tôi sợ. Chị muốn lấy gì thì tự tìm mẹ mà đòi, đừng tìm chúng tôi. Đầu năm nay ai quản được chuyện nhà ai chứ? Tôi giúp chị rồi, Thanh Miêu Nhi nhà tôi ăn gì đây? Thu Quả nhà mấy người là bảo bối, Thanh Miêu Nhi nhà tôi còn trân quý hơn nó!”
Sau khi nói xong thì kéo Tô Thanh Hòa đi.
Tô Thanh Hòa bị tình cảnh mẹ cô với Cao Tú Hồng vừa rồi khiến cho không biết phải làm sao, đây là chị em ruột ư?
Quay đầu lại nhìn thoáng qua, thế mà phát hiện dì cả đi theo hai mẹ con cô.
Cao Tú Lan cũng nhận ra, lớn giọng hô: “Này, sao chị còn bám theo mẹ con tôi thế?”