Chương 98: Vay lương thực 1
Cao Tú Hồng đưa tay quệt nước mắt: “Lòng dạ nhẫn tâm như cô, ai bám theo cô chứ, tôi đi tìm Tú Cúc. Tôi không có đứa em gái như cô! Lúc còn nhỏ, tôi có miếng ăn đều bị cô lấy đi. Bây giờ không nhớ những gì tôi đã làm nữa rồi, đúng là đồ vong ân phụ nghĩa.”
“Ai bảo chị có mà không ăn, đó đều là đồ của chung, cớ gì tôi không thể ăn? Tôi ăn cũng là chuyện bình thường.” Cao Tú Lan hùng hồn nói một câu, sau đó lại kéo con gái mình đi về nhà.
Bước chân của bà ấy rất nhanh, chẳng bao lâu đã bỏ xa người phía sau một đoạn đường. Tô Thanh Hòa nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ơi, mẹ thật sự không giúp sao?”
“Giúp cái gì mà giúp, mẹ không tìm bọn họ vay mượn thóc gạo đã là tốt lắm rồi. Đợi lương thực cứu trợ phát xuống, mẹ vẫn còn phải đi tìm bọn họ đấy, giúp đỡ người khác chỉ thiệt thân thôi. Thanh Miêu Nhi à, mẹ nói cho con nghe, về sau các anh con ấy, con đừng giúp bọn nó. Phụ nữ chúng ta sống chẳng dễ dàng gì, chính mình sống tốt là được, chúng ta không nhất thiết phải giúp người khác.”
“Vậy nếu chúng ta gặp khó khăn thì sao ạ?”
“Thì tìm mấy đứa nó giúp đỡ, chúng nó là anh con, sao có thể không giúp con chứ?”
Tô Thanh Hòa thiếu chút nữa đã hộc máu.
Quay lại khu vực của đội sản xuất Hoàng Hà, Cao Tú Hồng quả thật không đi theo Cao Tú Lan. Cao Tú Hồng đi thẳng sang bên Điền gia thôn.
Nhìn thấy Cao Tú Hồng đi rồi, Cao Tú Lan hả hê cười: “Tìm dì hai con cũng vô dụng thôi, bà ngoại con sẽ không chào đón bọn họ đâu. Cả hai người bọn họ đều sinh con gái, khiến bà ngoại con bị người ta đâm chọc, thế mà còn không biết xấu hổ đi tìm bà ngoại con đòi ăn, làm như bà ngoại nợ bọn họ vậy.”
Tô Thanh Hòa: “…Mẹ ơi, mẹ xem các anh con giúp mẹ giữ thể diện đấy, sau này chúng ta đối xử tốt với các anh ấy hơn nhé.”
Cao Tú Lan không vui đáp: “Gì mà giữ thể diện cho mẹ chứ, đó là mẹ có bản lĩnh sinh con, liên quan gì đến mấy đứa nó? Nếu bọn nó đổi thành sinh ra trong bụng dì cả dì hai con, chắc chắn đều thành con gái hết. Bọn nó mắc nợ mẹ mới đúng!”
Tô Thanh Hòa gượng cười, quyết định không nói thêm gì nữa, con thua mẹ rồi.
Bên này mẹ con hai người trở về nhà, vừa khéo Cao Tú Hồng cũng đến nhà Cao Tú Cúc ở Điền gia thôn.
Cao Tú Cúc mới nấu cơm xong, cả gia đình chuẩn bị ăn. Chồng bà ta - Điền Mãn Quán đang giục con trai ăn thêm, luôn tay gắp đồ trong bát mình để sang bát con trai. Sau đó con trai lại gắp sang bát cho con dâu, con dâu gắp cho mấy đứa nhỏ…
Cao Tú Cúc nhìn cảnh tượng này, dứt khoát ăn phần của mình, đang chuẩn bị và vào trong miệng thì trông thấy chị mình đi vào, bà ta nhìn thoáng qua bát cơm… Do dự một lát rồi đi vào trong phòng bếp lấy thêm bát, xới một ít cho chị cả ăn. Thấy con trai con dâu đều đang ăn cơm, cũng không tiện ầm ĩ đến bọn nó, bèn dắt Cao Tú Hồng vào trong phòng, vừa ăn vừa trò chuyện.
“Chị à, sao chị không đến sớm hơn một xíu.” Sớm hơn đã không vội vàng dọn cơm ra rồi.
Cao Tú Hồng vì phần cháo này của Cao Tú Cúc mà nước mắt rưng rưng vì cảm động. Vừa trải qua cú sốc em gái nhẫn tâm, lúc này rốt cuộc Cao Tú Cúc cũng cho bà ta cảm nhận được ấm áp đến từ người thân.
“Tú Cúc, chị khổ quá… Chị không có con trai, thật vất vả Thu Quả mới tìm được người ở rể sau này dưỡng già cho vợ chồng anh chị, lại gặp năm mất mùa. Mấy đứa trẻ Thu Quả sinh còn nhỏ quá, con rể làm việc cũng chả đến đâu. Chị với anh rể em không sống nổi nữa mất.”
Cao Tú Cúc nghe xong cảm thấy rất đáng thương. Lúc trước khi bà ta chưa sinh được con trai cũng rất lo lắng, muốn tìm người ở rể, sợ cuộc sống khốn khó, cũng may sau này lại sinh được con trai.
“Em nói xem, thời gian này biết sống thế nào đây? Tú Cúc, hôm nay chị đến tìm mẹ mượn ít lương thực, vừa mới mở miệng đã bị bà ấy chửi cho không còn mặt mũi nào. Chị cũng chịu thôi, nhưng cớ gì mà cô ba về, mẹ lại săn sóc lấy nước đường đỏ ra cho uống, nhất định lúc đi lại cho một đống thứ này nọ. Huhuhu… chị uất ức quá. Chị tìm cô ba giúp chị, nó còn nói chị đáng đời, hoàn toàn không nhớ phần tình cảm trước kia. Còn chê cười chị sinh con gái, con gái thì sao chứ, chẳng phải chính nó cũng sinh một đứa con gái coi như bảo bối đó ư. Sao con gái nhà họ lại không giống với nhà người khác chứ?”
Cao Tú Cúc gật đầu: “Thanh Miêu Nhi đúng là khác với người ta.”
Cao Tú Hồng nhất thời nghẹn họng.
“Tú Cúc, em nói gì thế? Chẳng phải em vẫn luôn nói với chị con gái cô ba hết ăn lại nằm sao, nói nuôi nó như nuôi con gái nhà địa chủ.”