Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 107 - Chương 107 - Báo Cáo Công Việc

Chương 107 - Báo cáo công việc
Chương 107 - Báo cáo công việc

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

Về đến công xã Bắc Hà cũng là lúc sắp đến giờ nghỉ trưa. Tô Mạn xách túi đi về phòng làm việc của công xã.

Chủ nhiệm Hách còn tưởng Tô Mạn sẽ ở lại một ngày, không ngờ mới nửa ngày đã về rồi, bà ta lập tức vui vẻ hỏi: “Về sớm vậy?”

“Cháu mua xong đồ thì về thôi, cháu muốn tranh thủ về sớm để báo cáo công việc, không lại lỡ việc mất.”

Nghe Tô Mạn nói vậy, chủ nhiệm Hách cố ý nhìn Vương Phương. Lúc trước, mỗi lần đi học, Vương Phương đều sẽ ở lại huyện thành thêm một ngày, người ta cũng không thèm xin nghỉ, cứ nói đi học ở hội phụ nữ huyện. Sao mà giống Tô Mạn được, đã đổi ngày nghỉ nhưng vẫn tranh thủ đến báo cáo tình hình.

Sắc mặt Vương Phương khá tệ.

Tô Mạn đưa vở ghi chép của mình cho chủ nhiệm Hách xem. Từng dòng đều ghi lại các nội dung ghi nhớ rất rõ ràng khiến chủ nhiệm Hách nhanh chóng nắm được chủ đề và trọng điểm của buổi họp. Sau khi bà ta xem xong, Tô Mạn nói: “Ngoài ra, chủ tịch Nhậm nói nếu có cơ hội, cô ấy sẽ đích thân đến thăm chúng ta.”

“Chủ tịch Nhậm nói vậy thật à?” Chủ nhiệm Hách tỏ ra bất ngờ.

Ba người khác cũng nhìn sang Tô Mạn.

Tô Mạn gật đầu: “Chủ tịch Nhậm đã nói như vậy. Cháu thấy chủ tịch Nhậm không phải kiểu người nói cho có, cô ấy nói sẽ đến thì chắc hẳn sẽ đến.”

Chủ nhiệm Hách vui mừng vỗ tay: “Đúng vậy, chủ tịch Nhậm tính tình thẳng thắn, chưa bao giờ giả tạo.” Bà ta đứng lên đi vài bước lại gấp gáp hỏi: “Cháu nói chủ tịch Nhậm sao lại nói thế nhỉ? Sao bỗng dưng lại đến đây? Lúc trước chúng ta lên báo, chị ấy còn không nói sẽ đến mà.”

Chẳng trách chủ nhiệm Hách phấn khởi thế này, chủ tịch Nhậm là vợ của bí thư Lâm. Chủ tịch Nhậm quan tâm công xã Bắc Hà, chứng tỏ bí thư Lâm của huyện ủy cũng sẽ quan tâm đến công xã Bắc Hà.

Tô Mạn nói: “Cái này cháu cũng không rõ, sau khi cháu báo cáo xong công việc của công xã Bắc Hà ta, cô ấy mới nói thế.”

Cô nghĩ có lẽ chủ tịch Nhậm chính vì không thích những thứ phù phiếm nên mặc dù chuyện lên báo lúc trước rất vẻ vang, nhưng đối với chủ tịch Nhậm, chuyện này có thể hơi giả tạo.

Còn chuyện báo cáo lần này là nhờ vào số liệu và thành quả thực tế nên mới dẫn đến sự coi trọng của bà ấy.

Nghe Tô Mạn nói vậy, chủ nhiệm Hách càng thêm tò mò, vội vàng bảo Tô Mạn kể lại chuyện báo cáo công việc. Tô Mạn kể lại hết mọi thứ, chủ nhiệm Hách nghe đến nỗi hai mắt phát sáng.

Cùng một chuyện, để người khác làm, hiệu quả thực sự quá khác biệt! Cùng một việc báo cáo công việc, Tiểu Tô đã có thể báo cáo ra một đóa hoa lôi kéo được chủ tịch Nhậm đến đây.

“Tiểu Tô, cô thật sự đã giao phó không sai mà. Cháu nên đi chuyến học tập ở huyện lần này. Nên đi từ lâu rồi. Từ giờ trở đi, chuyện này đều giao hết cho cháu, không một ai thích hợp hơn cháu đâu.”

Sắc mặt Vương Phương lập tức tệ hơn: “Chủ nhiệm Hách, còn cháu thì sao?”

Chủ nhiệm Hách nói: “Cháu yên tâm, công việc của hội phụ nữ nặng, chắc chắn sẽ không để cháu rảnh rỗi.”

Vương Phương: “...”

Thấy sắc mặt của Vương Phương trở nên xấu đi, chủ nhiệm Hách cũng không hề kiêng nể. Lúc trước còn nghĩ đến chủ nhiệm Tiết của hội phụ nữ huyện, nhưng bây giờ công xã Bắc Hà của bà ta làm tốt như này, được lên cả báo, chủ tịch Nhậm cũng quan tâm.

Bản thân mình còn gì phải lo nữa. Chủ nhiệm Hách lại nói chuyện với Tô Mạn thêm một lúc nữa rồi dẫn Tô Mạn đi ăn trưa ở nhà ăn, vừa ăn vừa nói chuyện.

Thấy Tô Mạn lấy ra một hộp cơm mới, bà ta cười: “Mua hộp cơm rồi hả?”

Tô Mạn nói: “Thỉnh thoảng bận không có thời gian ăn cơm, cháu mua hộp cơm này để tiện mang cơm đi mỗi khi cháu xuống đội sản xuất, tiện làm việc.”

Chủ nhiệm Hách chỉ là tiện miệng hỏi, không ngờ Tô Mạn mua hộp cơm là vì công việc.

Vừa có năng lực vừa chăm chỉ như vậy, đồng chí này thật sự không còn gì để nói. Bây giờ chủ nhiệm Hách nhìn Tô Mạn cứ như bảo bối vậy. Sau khi ăn xong, chủ nhiệm Hách mới để Tô Mạn đi về, còn mình thì đi tìm bí thư Trình để thông báo tin tốt này.

Khi Tô Mạn xách túi chuẩn bị rời khỏi công xã, cô đã bị Vương Phương ngăn lại.

Vương Phương tức giận nói: “Tô Mạn, cô đừng có quá đáng.”

Lúc trước cô ta thực sự không để một cán sự vào mắt, dù trước đó Tô Mạn làm việc rất tốt khiến Trình Hiểu Hồng và Đinh Mẫn vô cùng ngưỡng mộ, cô ta cũng không thèm quan tâm.

Cô ta cũng thấy mình và Tô Mạn là người của hai thế giới. Cô ta chủ định sẽ quay về huyện thành, còn Tô Mạn vĩnh viễn chỉ là một cán sự ở công xã quê này. Nhưng bây giờ cán sự này đã cướp mất cơ hội của cô, cô ta không nhịn được nữa.

Bình Luận (0)
Comment