Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn cười mỉm: “Tôi quá đáng chỗ nào?”
“Cô cướp đi cơ hội đi học ở huyện của tôi.”
“Đây là do chủ nhiệm Hách sắp xếp.” Tô Mạn nhìn cô ta: “Cô muốn bắt tôi từ chối phân công công việc của tổ chức hả?”
“... Tôi không có ý này, nhưng trước đây đều là tôi...”
Tô Mạn dạy bảo: “Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ. Đồng chí Vương Phương, cô là một cán bộ lâu năm, giác ngộ tư tưởng của chúng ta phải cao. Không thể vì lý do cá nhân mà đặt tổ chức sang một bên. Chúng ta phải quyết tâm làm theo sự sắp đặt của tổ chức. Cô không thể vì trước đây là cô, sau này cũng phải là cô được, phải không? Giống như lần này tôi đi học ở huyện, chủ nhiệm Tiết đã dạy chúng tôi rằng con người phải trải qua thử thách, không được đắc ý vênh váo, phải nghiêm túc làm việc.”
“...”
Tô Mạn không bao giờ thích cãi nhau với người khác.
Cãi nhau cho thấy cảm xúc của một người bị quấy nhiễu, đồng thời có nghĩa người đó đang tức giận.
Nhưng cô không quan tâm đến những người này thì tội gì phải tức giận, huống chi là nổi cơn lôi đình vì những người như vậy.
Thế nên, khi có mâu thuẫn công sở, cô càng thích nói lý với người ta hơn, hoặc dùng thực lực lớn mạnh của mình để đạp đối phương xuống dưới đất.
Bên cạnh đó, độ tuổi tâm lý của cô cũng đã hơn 20 mấy tuổi rồi, Vương Phương và người khác là những cô gái mười mấy tuổi, trong mắt cô, bọn họ chỉ giống như trẻ con. Cô thực sự không có tâm trạng để cãi vã.
Vương Phương bị Tô Mạn nói lại đến nỗi không nói được gì. Chuyện này là do cô ta vô lý, huống chi là đòi cãi nhau với Tô Mạn.
Nhưng không biết vì sao mình lại tức đến vậy, còn Tô Mạn lại ra vẻ như không có chuyện gì mà nói lý với cô ta, trong lòng cô ta càng cảm thấy ấm ức, có vẻ thở không ra hơi. Cô ta bứt rứt không nói được gì, không thèm chào một tiếng đã xoay người bỏ đi. Chuyện này tốt hơn hết là nhờ đến dì cô ta ra mặt.
Thấy Vương Phương tức tối bỏ đi, Tô Mạn cười mỉm nhìn về phía phòng làm việc rồi cũng xoay người đi mất.
Trình Hiểu Hồng và Đinh Mẫn sợ đến nỗi vội vàng trốn ra sau cửa phòng làm việc. Bọn họ khi nãy thấy Vương Phương thở hồng hộc đi ra ngoài liền biết chắc chắn là đi kiếm chuyện với Tô Mạn, vì vậy bọn họ đã nhoài người ra khỏi cánh cửa phòng làm việc để xem trò hay, còn tưởng có thể xem hai người cãi nhau một trận, kết quả cả lại chẳng làm gì, chỉ nói mấy câu rồi tách nhau ra.
Thậm chí Tô Mạn còn không đổi sắc mặt, lúc đi còn nhìn về phía bọn họ. Nụ cười ấy khiến người ta sợ hãi, bọn họ thấy mình giống như những đứa trẻ đang làm chuyện xấu và bị người lớn Tô Mạn bắt được vậy.
Trình Hiểu Hồng thở dài: “Nhìn đi, ngay cả Vương Phương đến từ huyện thành còn không làm lại người ta, chúng ta có thể làm được gì chứ?”
Đinh Mẫn là người an phận nhất trong ba người họ. Cô ta chỉ là con gái của hiệu trưởng trường cấp hai, hiệu trưởng trường cấp hai không lo chuyện công xã nên chỗ dựa của cô ta nhỏ nhất.
Ai thua ai thắng cũng không liên quan gì đến cô ta. Lúc trước tị nạnh với Tô Mạn là vì thấy Tô Mạn đến từ một đại đội, không có người chống lưng. Bây giờ chủ nhiệm Hách đã chống lưng cho Tô Mạn thì cô ta chẳng còn tâm tư gì nữa.
“Tôi cũng không định hơn thua với cô ta, cô nhìn chủ nhiệm Hách che chở cho cô ta như thế nào đi. Với lại, bây giờ công việc của hội phụ nữ cũng không bị ảnh hưởng gì, chúng ta cứ kệ đi.”
Không kệ thì còn làm được gì? Bây giờ Tô Mạn đã xuất đầu lộ diện ở huyện rồi, còn được chủ tịch Nhậm để ý nữa, chỉ riêng chuyện này thôi, chắc hẳn chủ nhiệm Tiết đã không thể trút giận cho Vương Phương được rồi.
Tô Mạn xách một túi vải và một cân thịt lợn quay về đội sản xuất Đại Kiều Loan ngay lập tức đã thu hút ánh nhìn của rất nhiều xã viên. Mọi người đều bị miếng thịt cô cầm thu hút. Đó là thịt đó...
Tại sao trong lúc đến cháo còn ăn không đủ no, đã rất lâu không được ăn thịt thì nhà họ Tô lại có lộc ăn thế nhỉ? Mọi người ngưỡng mộ lắm, suốt dọc đường cứ hỏi thăm Tô Mạn để được nhìn miếng thịt thêm ít lâu.
“Cán sự Tô mua thịt đấy à?”
“Cán sự Tô, nghe nói cô đi học ở huyện thành hả?”
Tô Mạn cười nói: “Vâng, tôi mới về thôi. Tháng đầu tiên có lương, tôi muốn chia vui với mọi người nhưng không có cơ hội, giờ đúng lúc đi huyện thành nên đã nghĩ cách mua ít thịt. Tối nay sẽ nấu ít món mặn cho mọi người.”
Haha, nấu ít món mặn cho mọi người? Mọi người đây là bao nhiêu người? Các xã viên vẫn chưa hiểu thì đã nghe Tô Mạn nói: “Thịt không nhiều nên sẽ làm ít mỡ lợn để nấu cháo ăn, hôm nay sẽ để mọi người ăn chút mỡ heo.”