Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Cảm thấy sau khi hai người trở thành người nhà cán bộ, quả thật tư tưởng giác ngộ từ từ hướng lên cao.
Đây không phải sao, công việc trước mắt đều sắp kết thúc rồi, mọi người đang thu hoạch lúa mạch, mẹ chồng nàng dâu hai người Lý Xuân Hoa với Lâm Tuyết Cúc vẫn hăng say cùng nhau thu hoạch một mảnh ruộng đồng.
Vốn dĩ công việc này đang tiến hành hừng hực khí thế, kết quả đột nhiên một tiếng thét chói tai truyền đến, lúc mọi người đi qua xem, thì nhìn thấy Lý Xuân Hoa ngã xuống ruộng.
Lâm Tuyết Cúc thì cầm liềm, vẻ mặt kinh hãi nhìn mẹ chồng trên đồng ruộng.
Cũng may bên cạnh có người phản ứng nhanh, chạy qua. Thì thấy Lý Xuân Hoa còn đang giãy dụa trên ruộng, muốn đứng lên. Chẳng qua ánh mắt của bà đã nửa mở, vừa nhìn thì sắp không ổn rồi.
Hơn nữa trước khi hôn mê, trong miệng bà còn ồn ào: “Ai tới đỡ tôi một cái, tôi vẫn có thể làm việc.”
Vẻ mặt cùng với lời nói bi tráng đó, nhất thời khiến cho những lão nông này lộ vẻ xúc động.
Dù cho là xã viên từng rất có ý kiến với bà, cũng bị tinh thần của bà rung động.
Các bà ấy cảm thấy, đồng chí Lý Xuân Hoa thật sự thay đổi. Mà còn là thay đổi hoàn toàn, trở nên cố gắng hơn cả những người khác.
Lúc thím Ngưu với thím Cao bọn họ nói chuyện phiếm còn thở dài: “Một bó tuổi, làm khó bà ấy.”
Tô Mạn vừa chạy vào trong nhà, trong lòng vừa nghĩ chuyện này.
Khoảng thời gian này Lý Xuân Hoa cố gắng thế, đương nhiên Tô Mạn cũng biết rõ. Mỗi ngày cô đã tan làm về nhà rồi, Lý Xuân Hoa cũng chưa về nhà. Đương nhiên, chị dâu cả đồng chí Lâm Tuyết Cúc cũng chưa về nhà.
Hai người tựa như là kìm nén một hơi, so xem ai ra khỏi nhà sớm hơn, ai trở về trễ hơn.
Tô Mạn cũng nhắc nhở bọn họ không cần như vậy, nếu mệt mỏi sinh bệnh, hối hận lại là một chuyện, đáng tiếc lời của cô ngược lại không ai nghe. Ai cũng không chịu thua.
Hơn nữa kỳ lạ chính là, tuy rằng hai người ngày càng gầy yếu, nhưng tinh thần lại rất phấn khởi.
Cho nên sao bây giờ lại đột nhiên ngã chứ?
Tô Mạn nhớ tới người mẹ già hay diễn của mình, trong lòng cũng có hơi suy đoán. Nhưng trên mặt vẫn một bộ lo lắng chạy vào trong nhà.
Lúc về tới nhà họ Tô, Lý Xuân Hoa đang ốm yếu nằm ở trên giường, trên trán còn đắp một chiếc khăn lông, bộ dạng nói chuyện cũng nói không quá rõ ràng.
Hai người con dâu Tống Ngọc Hoa với Lâm Tuyết Cúc ở bên cạnh hầu hạ.
Nhưng rất rõ ràng, Tống Ngọc Hoa mang vẻ mặt lo lắng, tận tâm tận lực hầu hạ. Lâm Tuyết Cúc lại luôn mặt ủ mày chau, sống không còn gì hối tiếc.
Bởi vì trong ngày mùa ngã xuống ruộng, hơn nữa lại là mẹ ruột của cán bộ công xã Tô Mạn, cán bộ nữ của đại đội cũng đang an ủi bà ở trong phòng.
Lý Xuân Hoa cứ luôn giãy dụa đòi đứng lên: “Tôi vẫn có thể làm việc… Tôi vẫn có thể lao động… Kiểu gì cũng không thể chậm trễ công việc thu hoạch mùa vụ.”
Nhìn thấy Lý Xuân Hoa như vậy, chủ nhiệm hội liên hiệp phụ nữ của đại đội nói: “Bà cũng đừng di chuyển, nghỉ ngơi cho khỏe. Công việc ngày mùa lập tức sắp kết thúc rồi, không chậm trễ đâu.”
Lý Xuân Hoa bắt đầu chảy nước mắt: “Sao tôi lại vô dụng như thế chứ, sao đến giây phút cuối cùng còn không chống đỡ được…”
Trông thấy Lý Xuân Hoa như vậy, vẻ mặt của các cán bộ đại đội cũng lộ vẻ xúc động.
Trước kia Lý Xuân Hoa quả thật không biết điều, nhưng từ sau khi đồng chí Tô Mạn làm cán bộ, đồng chí Lý Xuân Hoa cũng rất cần cù chịu khó. Công việc ngày mùa lần này làm đến khí thế ngất. Tuổi đã cao còn tới sớm làm việc, còn là người cuối cùng tan làm.
Người chấm công điểm Vương Xuân Lệ nói: “Bác gái à, sự cần cù của bác, mọi người đều thấy ở trong mắt, không trách bác đâu. Bác là xã viên rất giỏi trong đội chúng ta.”
Lý Xuân Hoa lại rơi lệ: “Xã viên giỏi cũng vô dụng thôi, tôi muốn làm tấm gương tốt cho người trong đội chúng ta, nhưng cơ thể này của tôi sao lại vô dụng thế chứ? Tôi có tinh thần, chỉ là thân thể không chịu đựng nổi. Nếu không các cô vẫn cho phép tôi đi làm nhé.”
Nghe thấy lời nói của Lý Xuân Hoa, trong lòng của người chấm công điểm Vương Xuân Lệ càng thêm cảm động: “Bác gái, bác yên tâm, tinh thần bác thế này cũng đáng được khẳng định, trong đội đều nhìn ở trong mắt mà. Vừa mới nãy đại đội trưởng Quách cũng dặn tôi đến thăm bác.”
Lý Xuân Hoa cảm động lôi kéo tay: “Ánh mắt của cán bộ trong đội đều sáng như tuyết, nhìn thấy sự cố gắng của nhân dân lao động chúng tôi.”
Tô Mạn thấy bà diễn đến nơi đến chốn, bước vào trong phòng: “Mẹ, mẹ sao thế?”