Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 127 - Chương 127 - Hội Diễn

Chương 127 - Hội diễn
Chương 127 - Hội diễn

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

Cô còn sắp xếp thêm một chuyện “Cô ngốc kết hôn ký” nữa. Cô ngốc từ phương xa tới nhà dì mình, dì làm mai cho cô ngốc với tên thô lỗ trong đội. Người nhà của tên thô lỗ vốn cho rằng cô ngốc quá ngốc, dễ bắt nạt, vì thế người trong nhà dùng đủ các thủ đoạn khác nhau, nhưng kết quả lần nào cô ngốc cũng khiến đối phương gánh hậu quả bằng cách nào đó.

Ngoài ra Tô Mạn còn sắp xếp một tiết mục hình thức tiểu phẩm, gọi là hoạt động tuyển chọn trong ngày Quốc Khánh ở công xã Bắc Hà. Đương nhiên, các diễn viên ở bên trong đều sẽ thể hiện bản lĩnh tuyệt vời của mình.

Ngoại trừ những thứ đó ra, những tiết mục khác đều sẽ do các văn phòng và đơn vị khác báo danh. Những tiết mục này, Tô Mạn đều đích thân đi quan sát rồi mới sắp xếp cho vào.

Không chỉ như vậy, cô còn lo lắng mọi người không nghe được âm thanh ở trên sân khấu, mà nghĩ ra cách phối âm. Công xã có thiết bị khuếch âm, âm thanh lớn một chút, có thể truyền đi rất xa, cho nên cô đã sắp xếp cùng lúc các diễn viên đang biểu diễn, sẽ bố trí cho các xã viên biết chữ, có giọng nói to, tới phối âm, các diễn viên ở bên trên diễn đến đâu, thì các xã viên cầm thiết bị khuếch âm sẽ hô lời kịch đến đó.

Ngay khi cô đưa ra cách này, chủ nhiệm Hách và bí thư Trình đều vỗ bàn khen ngợi.

Người có giọng nói lớn thì dễ tìm thôi, nhân dân lao động không thiếu nhất chính là tiếng to. Từ đầu núi bên này hét một tiếng, mà đầu núi đối diện còn có thể nghe được, âm thanh thế này cũng đủ lớn rồi đi.

Mọi người liên tiếp tăng ca tăng giờ bận rộn mất vài ngày, những tiết mục này mới xem như đã sắp xếp xong.

Vào ngày lễ Quốc Khánh, từ đội sản xuất đến công xã, đều chìm đắm trong một bầu không khí hân hoan. Trong đội sản xuất cho nghỉ một ngày, để mọi người đi tới công xã xem biểu diễn. Các xã viên ở công xã đều tới từ rất sớm, nói là mười giờ sáng mới bắt đầu, nhưng mọi người đã ra khỏi cửa từ khi trời còn chưa sáng, khi đến địa điểm tổ chức ở thị trấn, còn chưa đến bảy giờ.

Lúc này, các đồng chí ở công xã còn chưa sửa sang xong khu vực biểu diễn.

Để làm hài lòng yêu cầu của những xã viên này, phía bên công xã đã đặc biệt sắp xếp nơi biểu diễn trên một bãi cỏ vô cùng lớn bên ngoài thị trấn nhỏ nơi công xã tọa lạc, dựng một sân khấu có diện tích và có độ cao. Cố hết sức để những người tới đây đều có thể nhìn thấy chuyện diễn ra trên sân khấu. Sân khấu được bắc xong, nhưng môi trường xung quanh vẫn cần phải sửa sang lại một chút.

Các xã viên tới xem biểu diễn cũng không cần ai bố trí, vẫn xắn tay áo lên vùi đầu vào ra sức làm việc. Chỉ sợ những việc lặt vặt này sẽ làm chậm trễ thời gian biểu diễn. Mọi người dọn sạch cỏ dại, dọn ra một khu đất rất lớn.

Nhìn thấy những người dân lao động này làm việc cần mẫn như vậy, đội thổi kèn đàn hát của công xã cũng không cam lòng chịu cô đơn, mà tới phối nhạc cho bọn họ, thổi ra một khúc nhạc đoàn kết chính là sức mạnh, khiến toàn cảnh lại càng náo nhiệt không thôi.

Người nhà họ Tô cũng đang làm việc bên trong đám người. Tiết mục này là do em gái tổ chức, mẹ còn là diễn viên chính trong tiết mục, Tô Thu Nguyệt còn là một trong những người hát hợp xướng ở trường cấp ba.

Bọn họ làm việc cũng không hoàn toàn là vì công xã, mà càng là vì người thân nhà mình hơn.

Lâm Tuyết Cúc lại càng ra sức làm việc hơn, vừa làm, vừa lén lút quan sát xung quanh, thầm nghĩ với thực lực như vậy của mình, không biết những cán bộ này có nhìn thấy hay không. Chắc hẳn là nhìn thấy đi, dù sao lần này có tới nhiều cán bộ tới như vậy, cô ta lại chính là chiến sĩ thi đua, phải bày ra bộ dáng thi đua mới được.

Chẳng những bản thân cô ta liều mình làm việc, còn thúc giục chồng mình: “Đại Trụ, động tác nhanh lên một chút.”

Ngay cả đứa con trai trong cặp sinh đôi long phượng cũng giúp đỡ làm việc.

Tống Ngọc Hoa cũng không rớt lại phía sau, bản thân cô ta cũng nhét con cho ông nội bế, kéo Tô Nhị Trụ cùng vùi đầu vào làm việc.

Tô Nhị Trụ không vui, bảo: “Làm gì thế, nhiều người làm như vậy, cũng không cần đến chúng ta.” Bây giờ anh ta còn đang nhớ lại cuộc sống trước đây, người trong nhà đều không làm việc, chỉ nhìn người khác làm việc. Nếu như ai có ý kiến, thì nắm đấm của anh ta đều sẽ không đồng ý.

Tống Ngọc Hoa quay đầu nhìn anh ta, cũng không nói gì, mà dùng ánh mắt sâu xa đó của mình nhìn Tô Nhị Trụ.

Bình Luận (0)
Comment