Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Nhị Trụ sợ nhất là ánh mắt này của cô ta, trông thấy ánh mắt này của cô ta, trong lòng sởn gai ốc, cũng cúi đầu làm việc theo.
Tô Tam Trụ nhìn thấy tình cảnh này của hai ông anh nhà mình, lập tức rùng mình một cái. Anh ta dịch đến bên người cha mình: “Cha, cha nhìn anh cả và anh hai đang trải qua cuộc sống gì thế này?”
Cha Tô đang ôm cháu gái Tiểu Mễ Lạp nhà mình, rướn cổ nhìn khắp nơi, hoàn toàn không để ý đến con trai mình.
“Cha, cha nhìn gì thế?” Tô Tam Trụ cũng nhón chân nhìn khắp nơi.
“Nhìn mẹ con chứ ai, mới sáng đã đi ra ngoài, chúng ta tới đây cũng chưa thấy người đâu, cũng không biết bây giờ bà ấy thế nào rồi.”
Tô Tam Trụ: “…” Sáng vừa mới chia tay, đến giờ còn chưa tới nổi hai tiếng, mà đã nhớ người ta rồi sao?
Lúc này, Lý Xuân Hoa đang cùng con gái và các đồng chí ở hội phụ nữ cùng nhau diễn tập tạm thời. Bà cảm thấy bà sinh ra là để làm việc này, công việc quá dễ dàng rồi, đặc biệt là hóa trang diễn xuất, con gái kêu bà diễn cái gì, bà đều có thể diễn ra được.
Ví dụ như diễn vai thím Hoa này, bà cảm thấy nhân vật này như được viết dựa theo bà vậy. Bà thông minh và dũng cảm giống y như thím Hoa đây.
Loại chuyện nhập vai này có thể ảnh hưởng đến những người khác, bởi vì đồng chí Lý Xuân Hoa nhập vai rất nhanh, khiến một vài người khác có diễn xuất chẳng ra làm sao, cũng không thể không nhập được vai, nhìn thấy bà diễn chân thành như vậy, rõ ràng cũng bắt đầu nhập vai theo.
Chủ nhiệm Hách và Tô Mạn ở bên cạnh xem, vô cùng hài lòng về biểu hiện của các bà.
“Tiểu Tô, mẹ cháu thật giỏi.”
Tô Mạn nở nụ cười, cái này đã diễn cả đời, đương nhiên phải giỏi rồi.
Hai người đang nói chuyện thì trợ lý Tiểu Vương, trợ lý của bí thư Trình chạy vào: “Chủ nhiệm Hách, chủ tịch Nhậm ở phía bên hội liên hiệp phụ nữ tới rồi, xe đã đến nơi.”
Nghe được lời này, trên gương mặt của chủ nhiệm Hách hiện ra vẻ vui mừng, kéo Tô Mạn cùng rời đi.
Đoàn người chủ tịch Nhậm đặc biệt từ trong huyện tới đây, vốn dĩ dự định đợi sau khi hoạt động phía bên huyện làm xong rồi lại qua đây sau, nhưng nghĩ tới đã đồng ý với các đồng chí bên công xã, vào thời điểm khai mạc vẫn sẽ đi xem. Nên để tránh cho các đồng chí bên dưới chạnh lòng, đợi xem được một nửa ở bên này, rồi lại về huyện sau vậy.
Để tiết kiệm thời gian, chủ tịch Nhậm vẫn luôn tiết kiệm còn mượn một chiếc máy kéo từ công xưởng chạy qua đây. Một đoàn người ngồi trên xe kéo chịu gió bụi mệt mỏi chạy tới đây từ phía bên huyện.
Ngay khi Tô Mạn nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng lại càng kính phục chủ tịch Nhậm này hơn. Huyện và công xã khác nhau, có thế nào cũng có thể điều đi một chiếc xe buýt. Cho dù vì thể diện, cũng phải ngồi xe Jeep tới chứ, nhưng chủ tịch Nhậm này ngay cả xe kéo cũng ngồi.
Bí thư Trình đón tiếp chủ tịch Nhậm một cách nhiệt tình, nói với chủ tịch Nhậm về tình hình chương trình ngày hôm nay. Sau khi chủ nhiệm Hách kéo Tô Mạn tới, cũng chạy tới bắt tay chủ tịch Nhậm với vẻ mặt nhiệt tình: “Chủ tịch Nhậm, làm phiền bà tới đây quá.”
Chủ tịch Nhậm cũng nở nụ cười nói: “Tôi cũng mong đợi được qua đây xem, nhìn tình hình ở nơi này, mọi người chuẩn bị rất long trọng đấy.”
Chủ nhiệm Hách đáp: “Đều là nhờ bí thư Trình điều động toàn bộ các cán bộ công xã tới hỗ trợ, còn có các xã viên ở các đội sản xuất bên dưới cũng hỗ trợ rất nhiều.”
Bí thư Trình nghe được lời này, trên gương mặt tươi cười xán lạn, ông ta cũng khen ngược lại: “Đây là chuyện lớn ở công xã chúng ta, nhất định phải hỗ trợ rồi. Lần này công tác ở hội liên hiệp phụ nữ làm rất tốt, cũng rất chu đáo, đây đều là kế hoạch của đồng chí bên hội liên hiệp phụ nữ vạch ra và tổ chức.”
Sau khi chủ tịch Nhậm nghe được lời này, cũng nở nụ cười vui vẻ. Ngược lại, cũng không phải bà ấy vui vẻ vì bí thư Trình khen mấy câu về hội liên hiệp phụ nữ, mà là nhìn thấy mối quan hệ giữa bí thư công xã này và hội liên hiệp phụ nữ công xã khăng khít, mà cảm thấy vui vẻ.
Ở rất nhiều nơi, các lãnh đạo đều không coi trọng tổ chức hội liên hiệp phụ nữ này, khiến cho công tác của hội liên hiệp phụ nữ cũng không được chú trọng. Thế nhưng bí thư Trình ở công xã Bắc Hà lại coi trọng hội liên hiệp phụ nữ. Điều này chứng tỏ công tác của hội liên hiệp phụ nữ công xã Bắc Hà phát triển vô cùng tốt, có được sự coi trọng của bí thư Trình.
Bà ấy nắm tay của chủ nhiệm Hách: “Cái này gọi là mắt thấy là thật, công việc của các bà phát triển vô cùng tốt.”