Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn ngược lại cũng không khó hiểu cho lắm: “Bởi vì bọn họ giống tôi, không để tâm.”
789: “… Con người thật phức tạp.”
Tô Mạn đáp: “Là lý tưởng của tổ đội thiết kế của mi nghĩ đẹp quá mà thôi.” Vậy mà lại có mưu đồ thông qua một hệ thống để thay đổi lòng người, hơn nữa còn là thay đổi theo chiều hướng tốt.
…
Tại phía bên văn phòng bí thư ở công xã Bắc Hà, bí thư Trình vừa ăn cơm xong, đã gọi chủ nhiệm Hách qua nói chuyện công việc.
Đây vẫn là lần đầu tiên công xã Bắc Hà làm ra hoạt động biểu diễn lớn như vậy, sau khi kết thúc, các xã viên đều bàn luận về buổi diễn vừa rồi với vẻ mặt hưng phấn.
Bí thư Trình nhìn mà thấy rất hài lòng, cảm thấy cũng không kém những hoạt động ở trong huyện thành đó. Đơn vị ở huyện cũng tổ chức hoạt động lễ kỷ niệm, nhưng người ta thắng ở chỗ cơ sở thiết bị hoàn thiện, còn về phần tiết mục cũng chỉ có mấy cái như vậy, ngoại trừ hát thì chính là nhảy, làm sao còn có thể diễn kịch giống như công xã Bắc Hà bọn họ được.
Công xã Bắc Hà bọn họ có điểm đặc trưng.
Vì thế bí thư Trình và chủ nhiệm Hách bàn bạc, những vở kịch biểu diễn trên sân khấu ngày hôm nay rất tốt, cần phải bảo lưu, lần sau có cơ hội còn phải diễn tiếp.
Chủ nhiệm Hách kiêu ngạo nói: “Bí thư Trình, không phải lúc đầu chúng tôi đã nói nên lập đội biểu diễn rồi sao, diễn viên cố định, sau này muốn diễn thì kéo người tới diễn thôi, tiện bao nhiêu. Bọn họ diễn nhiều rồi, sau này sẽ diễn càng lúc càng tốt. Công xã bên dưới chúng ta nghèo khó, không có phim xem giống như trong huyện, sau này bọn họ cũng có thể tự mình diễn cho mình xem.”
Bí thư Trình thừa nhận sâu sắc. Ông ta bắt đầu nghĩ đến sau này Tiểu Tô sẽ viết ra kịch gì, hôm nay ông ta vẫn chưa xem đủ.
Lúc này hai người còn đang nói chuyện, thì điện thoại trong văn phòng vang lên. Bí thư Trình nghe máy, vừa nghe, đã lập tức vui vẻ.
Hóa ra là điện thoại từ phía công xã Hồng Kỳ gọi tới, bọn họ có xã viên vượt đường xá xa xôi chạy tới phía bên công xã Bắc Hà xem biểu diễn, nói buổi diễn phải gọi là rất hay.
Phía bên Hồng Kỳ này cũng chưa từng làm ra loại hoạt động loại hình lớn này, ở nông thôn không thể so được với những tiết mục lớn ở trong thành phố đó, mà cũng không thể làm ra được.
Nhìn xem, nghe nói công xã Bắc Hà làm tốt, nên bí thư ở phía bên công xã Hồng Kỳ muốn kiếm lợi ích, định tạm thời dựng sân khấu, muốn nhờ công xã Bắc Hà cho đội diễn xuất buổi chiều qua đây diễn tiết mục cho bọn họ, dầu diesel đã chuẩn bị xong rồi, không để bọn họ chạy không công đâu.
Chuyện tốt đẹp như vậy, khiến bí thư Trình sau khi nghe xong liền vui vẻ. Còn tạm thời dựng sân khấu, kéo đội ngũ có sẵn ở chỗ ông ta tới giúp biểu diễn, cái này có thể giúp không?
Đương nhiên là không rồi!
Công xã mình mệt bở hơi tai mới có thể làm ra được một đội ngũ như vậy, sắp xếp những tiết mục này là vì cái gì? Còn không phải là để làm ra một nét đặc trưng hay sao, bây giờ lại chạy ra ngoài kiếm lời?
Bí thư Trình cũng đáp lời: “Ôi chao ông Lưu, cái này chắc không được rồi, hôm nay mọi người đã bận hơn nửa ngày, trời còn chưa sáng đã qua đây làm việc, vừa kết thúc còn chưa ăn cơm đâu. Chúng ta không thể sử dụng người dân lao động như trâu được, ông nói có đúng không? Chúng ta phải yêu thương bọn họ, buổi chiều tôi đã cho bọn họ nghỉ ngơi rồi. Hay là để lần sau đi, lần sau ông nói sớm một chút nhé…”
Chuyện này phải tống tiễn đi ngay.
Bí thư Trình vừa định coi đây như chuyện cười mà kể với chủ nhiệm Hách, kết quả lại nhận được cuộc gọi của công xã Hồng Tinh, cũng nói về chuyện này, nói cơm nước đều chuẩn bị xong hết rồi, các cán bộ của công xã đều bằng lòng ăn ít một miếng, mời người qua đây biểu diễn.
Ăn cơm? Cũng không phải chúng tôi chưa ăn!
Lại là một hồi qua loa lấy lệ, rồi cúp máy.
Tiếp sau đó lại có mấy công xã gọi tới, bí thư Trình đều từ chối hết, nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý, cảm thấy mặt mũi này của mình cũng chưa bao giờ từng lớn như vậy.
Nhiều người như vậy đều tới tìm ông ta.
Nhìn thấy chủ nhiệm Hách ở bên cạnh, ông ta nói lại chuyện này với bà ta: “Bà Hách này, các đồng chí ở hội liên hiệp phụ nữ các bà có năng lực, công việc này làm cũng rất tốt.”
Chủ nhiệm Hách nghe lời nói của bí thư Trình, trong lòng cũng vô cùng vui vẻ. Bây giờ bà ta đi đến đâu cũng có tự tin, ai có thể có năng lực như hội liên hiệp phụ nữ các bà.