Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Nghe thấy chủ tịch Nhậm nói như vậy, bí thư Lâm đặt cốc xuống, ngồi ở bên cạnh bà, hỏi: “Tình hình gì thế, mình kể chi tiết cho tôi nghe xem, bình thường tôi qua đó, cũng không có cơ hội gì hiểu nhiều về bọn họ.”
Hôm nay chủ tịch Nhậm đi một chuyến như vậy, đương nhiên sẽ không chỉ xem diễn xuất, bà ấy còn lén sắp xếp cho thư ký của mình lặng lẽ tìm đồng hương để hiểu tình hình.
Ngay khi bà ấy ở bên này xem biểu diễn, thì thư ký đã sớm nghe ngóng được một ít tình hình.
Trong đội có chuyện phụ nữ đại diện là thật, hơn nữa trước đó còn có đợt tập huấn, là tập huấn chung với các cán bộ, nghe người trong đội tới tham gia tập huấn về nói, thứ học được nhiều lắm, sau này làm việc đều dùng đến.
Bây giờ bầu không khí trong đội cũng trở nên tốt hơn, không còn chuyện ném con, gây sự như trước đây nữa. Mọi người làm việc cũng vô cùng tích cực. Lần này hội diễn, chuyện công xã chọn diễn viên kết hợp với chiến sĩ thi đua, cũng thúc đẩy tính tích cực lao động của bọn họ.
Hỏi dân chúng sống thế nào, bọn họ đương nhiên sẽ kiếm lời tốt để nói. Nhưng có những chuyện không thể nói dối.
Ví dụ như cán sự ở hội liên hiệp phụ nữ thường xuyên đi tới đội tìm hiểu tình hình của bọn họ. Điều này có thể khiến các cán bộ đại đội càng có trách nhiệm hơn. Còn có công xã thường xuyên làm loại biểu diễn này, trước đây là công diễn ở các đại đội bên dưới, bây giờ là biểu diễn ở công xã. Mọi người đều cảm thấy năm nay cuộc sống trải qua tốt hơn năm ngoái, cũng có ý nghĩa hơn. Còn nói đến tết Nguyên đán còn định biểu diễn nữa, bọn họ đang rất trông mong.
….
Sau khi nghe chủ tịch Nhậm nói đến những tình hình này, trong lòng bí thư Lâm cũng cảm thấy yên tâm, nhưng sau khi nghe xong, ông ấy lại cảm thấy có hơi không thích hợp.
Hình như chuyện này đều có liên quan đến hội liên hiệp phụ nữ.
“Mình đi tới đó, chỉ quan tâm đến công việc của hội liên hiệp phụ nữ thôi sao?”
Bí thư Lâm có hơi không tin, vợ ông ấy cũng không phải là người tự quét tuyết trước cửa như vậy.
Chủ tịch Nhậm nhún vai cười nói: “Không phải tôi không quan tâm, mà thực sự những chuyện này, quả thực phần lớn đều do các đồng chí ở hội liên hiệp phụ nữ làm ra. Đương nhiên, những cán bộ khác ở công xã làm việc cũng không tệ, chỉ có điều công việc làm gần giống với trước đây, nên tôi cũng không báo cáo với mình làm gì.”
Bí thư Lâm: “….” Vừa rồi còn nói công việc của bí thư Trình ở công xã làm rất không tồi cơ mà.
Chủ tịch Nhậm cười, vỗ cánh tay của ông ấy: “Mình cũng đừng trách những người khác làm việc không tích cực, tôi cũng nghe nói rồi, đợt đào tạo trước đây là do bí thư Trình tổ chức, chỉ là tìm đồng chí của hội liên hiệp phụ nữ chúng tôi đi làm mà thôi, đây cũng là lãnh đạo có lòng.”
Lúc này, bí thư Lâm mới cười: “Lãnh đạo ở công xã Bắc Hà này vẫn không tồi, là người rất biết thay đổi theo tình thế, chỉ thị ở phía bên huyện, bọn họ cũng làm rất tích cực. Cho dù thế nào, công xã bọn họ cũng đáng được tuyên dương.”
Bí thư Lâm cũng không chỉ nói như vậy, mà ngay ngày hôm sau, sau khi đi làm, còn đặc biệt gọi điện tới bên công xã Bắc Hà. Để không làm chậm trễ công tác, nên ông ấy gọi từ rất sớm, mới sớm đến văn phòng đã gọi rồi.
Vừa vặn bí thư Trình cũng tới rất sớm, mới sáng bảnh mắt còn đang nghĩ làm thế nào để sắp xếp công việc quan trọng cho Tiểu Tô, thì nhận được cuộc gọi của bí thư Lâm, khiến ông ta kích động đến mức lập tức đứng bật dậy khỏi ghế.
Trong điện thoại, bí thư Lâm biểu dương lần này công xã Bắc Hà bọn họ làm lễ mừng Quốc Khánh ngày một tháng mười rất tốt, rất có lòng.
Bí thư Trình lập tức đáp: “Là chuyện nên làm thôi, đây đều là trách nhiệm của những người làm cán bộ như chúng ta.”
Bí thư Lâm lại nói: “Nghe nói còn phải đào tạo, cán bộ phải luôn nâng cao năng lực của mình.”
“Đúng đúng đúng, công xã Bắc Hà chúng tôi rất chú trọng vào việc đào tạo cán bộ trẻ tuổi.”
“Tốt lắm, công xã Bắc Hà có chí tiến thủ mạnh mẽ, hy vọng tiếp tục duy trì.”
Bí thư Trình liên tục đảm bảo, nhất định sẽ không ngừng cố gắng.
Sau khi cúp điện thoại, ông ta vui vẻ rót cho mình chén trà, sau đó lập tức kêu Tiểu Vương đi tìm Tô Mạn và chủ nhiệm Hách qua đây.
Sáng sớm Tô Mạn, vừa mới tiến vào văn phòng với tinh thần hăng hái, còn chưa kịp nói với chủ nhiệm Hách về kế hoạch công tác của mình, thì Tiểu Vương ở bên cạnh bí thư Trình đã qua gọi cô.
Chủ nhiệm Hách vừa nghe, đã hé miệng nói: “Bí thư Trình cũng gấp gáp quá đấy.”
Tô Mạn nói: “Chủ nhiệm Hách, là công việc của cháu có vấn đề gì sao?”