Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Chủ nhiệm Hách cho rằng cô hồi hộp, mới vừa cười vừa đáp: “Không có một chút vấn đề gì cả, chỉ là cháu làm tốt quá, nên bí thư Trình muốn thêm trọng trách cho cháu, chúng ta cứ qua chỗ ông ấy xem thế nào trước đã.”
Nói rồi bà ta dẫn người đi ra ngoài.
Trong văn phòng, Trình Hiểu Hồng, Đinh Mẫn, và Vương Phương: “…” Còn thêm trọng trách nữa sao? Cũng không mệt chết đi!
Khi chủ nhiệm Hách và Tô Mạn đến văn phòng của bí thư Trình, nhận được sự chào đón nhiệt tình của ông ta.
“Ngồi, ngồi ngồi, không cần câu nệ.”
Tô Mạn đương nhiên không câu nệ, nhưng nếu không nệ một chút, lại lo lắng những lãnh đạo này cảm thấy mình không đủ sợ lãnh đạo. Sau khi thể hiện thái độ của mình một cách thích hợp, Tô Mạn mới ngồi xuống bên cạnh chủ nhiệm Hách.
Bí thư Trình vừa cười vừa bảo: “Vừa rồi trong huyện gọi điện thoại tới, khen hoạt động của công xã chúng ta làm tốt, công tác phát triển tốt, trong này công lao của hội liên hiệp phụ nữ các bà rất lớn, đã mang tới vinh quang cho công xã Bắc Hà chúng ta.”
Chủ nhiệm Hách khách sáo đáp: “Chúng ta đều là người Bắc Hà, đây đều là chuyện nên làm thôi, cũng may mà có sự ủng hộ to lớn từ phía bí thư.”
Trên gương mặt của bí thư Trình nở nụ cười vui vẻ, cũng đi thẳng vào vấn đề chính: “Cũng là từ chuyện này, tôi nhận thấy công xã Bắc Hà chúng ta vẫn còn khả năng tiến bộ. Chúng ta phải động não nhiều hơn, cải thiện công việc. Tiểu Tô này, biểu hiện công tác của cháu không tệ, bọn chú cũng để tâm đến khả năng làm việc của cháu. Chú và chủ nhiệm Hách của các cháu đã bàn bạc, sẽ thêm việc cho cháu, dù sao người trẻ tuổi cũng phải rèn luyện thêm, có đúng không?”
Tô Mạn vừa nghe cho cô thêm trọng trách, đã đoán ra có khả năng là muốn sắp xếp cho chuyện gì đó. Bây giờ bí thư Trình hỏi như vậy, trong lòng cô có hơi tự tin. Cô nói với vẻ mặt tích cực: “Cho dù tổ chức cho cháu thêm trọng trách gì, cháu cũng sẽ làm thật tốt.”
Chủ nhiệm Hách thầm thở dài, trong lòng bắt đầu có một chút cảm giác không an toàn.
Bí thư Trình thì ngược lại, rất vui vẻ với thái độ của Tô Mạn: “Như vậy thì tốt, là như vậy, Tiểu Vương ấy mà, bình thường cũng phụ trách vấn đề công việc của chú, nhưng mà, cậu ấy bận quá, chú cũng muốn cháu và cậu ấy cùng san sẻ công việc với chú.”
Tô Mạn nghe thấy lời này bèn hỏi: “Nhưng mà cán sự Vương ở bên đó sẽ không có ý kiến gì chứ ạ?”
“Không sao cả, Tiểu Vương, cũng sẽ có công việc khác cho cậu ấy. Tạm thời sẽ không tăng thêm quá nhiều công việc cho cháu, chỉ là khi cần thiết, cháu phải giúp phía bên văn phòng tổng hợp san sẻ với nhau.”
Bây giờ bí thư Trình ngược lại không muốn để Tô Mạn làm trợ lý cho ông ta. Dù sao Tô Mạn cũng là một nữ đồng chí, không tiện cho lắm, nhưng đầu óc của cô tốt, có thể làm việc khác.
“Ví dụ như, lần đào tạo mà cháu làm đợt trước đó rất tốt. Chú kiến nghị với cháu, xem xét thêm còn có thể đào tạo thêm gì nữa, để đào tạo mọi người. Bây giờ ngày mùa đã kết thúc, bọn họ cũng đang nhàn rỗi, nên nâng cao năng lực rồi.”
Nếu bí thư Lâm đã nói đợt đào tạo làm tốt, vậy ông ta phải làm nhiều thêm, có đúng không?
Tô Mạn vừa nghe được lời này, lập tức đáp: “Bí thư Trình, nói đến chuyện đào tạo này, cháu còn định báo cáo chuyện này với chủ nhiệm Hách đây.”
Chủ nhiệm Hách hỏi: “Báo cáo chuyện gì vậy?”
“Còn không phải là vụ thu hoạch đã kết thúc, mọi người cũng đang nhàn rỗi hay sao ạ? Cháu đang cân nhắc, có nên đào tạo cơ sở hay không?”
“Đào tạo cơ sở?” Bí thư Trình đặt cốc trà xuống, nghiêm túc hỏi: “Đào tạo cơ sở là thế nào?”
“Đợt đào tạo này, trước đây cháu suy nghĩ nhằm vào các đồng chí nữ. Bây giờ bí thư Trình nói để cháu mở lớp đào tạo, cháu cảm thấy các đồng chí nam cũng phải cùng làm mới được, ví dụ như đồng chí nữ có thể đào tạo bọn họ làm các kỹ thuật thủ công như may quần áo, dệt áo lông, để bọn họ ngoài trồng trọt ra, còn có bản lĩnh khác. Các đồng chí nam thì có thể dạy bọn họ bản lĩnh làm gạch ngói, chăn nuôi gì đấy.”
Trước đây cô thật sự không ngờ bí thư Trình sẽ nhắc tới những chuyện này, chỉ định đào tạo một vài nữ đồng chí, xem như là một phần công việc của hội liên hiệp phụ nữ. Dù sao biểu hiện của cô có tốt bao nhiêu, cũng chỉ là một cán sự của hội liên hiệp phụ nữ, là người thấp cổ bé họng. Nhưng bây giờ bí thư Trình tìm tới cô, cô cảm thấy nếu ông ta đã tìm tới mình, chứng tỏ vẫn bằng lòng nghe thử ý kiến của mình, nên cô mới dứt khoát thử nói ra.