Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Bí thư Trình tò mò hỏi: “Những thứ này có tác dụng gì? Nông dân lâu năm không dùng đến mấy thứ này đâu.”
“Bí thư Trình, những năm này không ổn mà, cũng không biết đến khi nào mới có thể tốt lên. Phía bên chúng ta không có lương thực, đồng thời có một phần khu vực thì không thiếu lương thực.”
Tuy rằng đợt hạn hán này lan trên diện rộng, nhưng vẫn chưa đến mức ở toàn bộ các địa phương. Trước đây Tô Mạn nghe một người già nói, nói khi ấy vào thời kỳ khốn khó đó của các bà, có rất nhiều nơi người không có cơm ăn, còn bọn họ ở nơi đó lại có thể ăn gạo trắng và cơm khoai lang.
Cô nghiêm túc kiến nghị: “Không trong thời điểm vụ mùa, công xã chúng ta sẽ đi ra ngoài tìm đơn vị nhận việc về nhà làm, cho các đồng chí nhân dân một khoản thu nhập, như vậy không phải mọi người đều có thể ăn thêm một miếng cơm hay sao?”
“Còn có thể đi ra ngoài nhận việc sao?”
“Sao lại không thể, những đơn vị ở bên ngoài đó đều có yêu cầu sản lượng của mình. Nhưng nếu tuyển nhiều công nhân, bọn họ sẽ không nuôi nổi, áp lực lại lớn. Nếu chúng ta nhận một vài việc không cần đến thiết bị máy móc về làm, bọn họ trả một ít tiền công, không phải là đôi bên cùng có lợi sao? Đến khi đó chúng ta cứ từ từ thử xem.”
Bí thư Trình và chủ nhiệm Hách đều trợn trừng mắt há hốc mồm.
Còn có thể làm như vậy sao?
Ngược lại cũng không phải đầu óc của bọn họ không bằng Tô Mạn, mà là vẫn không hiểu biết nhiều bằng cô. Bọn họ bị quy định cứng ngắc ở thời đại này hạn chế, khiến họ không dám vượt qua ranh giới. Nhưng Tô Mạn thì có thể tìm thấy lỗ hổng ở nơi này.
Chủ nhiệm Hách lo lắng hỏi: “Nông dân không thể nhận việc, đây là cách làm của tư bản chủ nghĩa.”
“Nói lý ra thì không thể nhận việc, nhưng tổ chức chúng ta không thể tổ chức được sao? Trước đây không phải còn luyện thép hay sao? Cháu nhớ hình như còn từng làm trang trại chăn nuôi nữa mà. Chúng ta có thể thành lập một xưởng dịch vụ công xã Bắc Hà, không phát cho nông dân tiền công, mà phát công điểm cho bọn họ, rồi dùng công điểm để đổi đồ.”
Công xã ở thời đại này vẫn nghĩ đến rất nhiều cách để nông dân trải qua cuộc sống tốt hơn, chỉ có điều kỹ thuật thực sự quá không theo kịp. Trang trại chăn nuôi mở ra chưa được bao lâu, thì heo đã bệnh chết… cũng từng trồng cây ăn quả, nhưng sau đó phát hiện phải tốn rất nhiều thời gian, quả kết ra lại không được bao nhiêu, lại còn không biết phải đưa tới nơi nào.
Trong lòng bí thư Trình rất lo lắng, nhưng cũng rất ngứa ngáy. Trong đầu ông ta nghĩ nếu như chuyện này thành công, vậy nông dân ở công xã Bắc Hà quả thực có thể trải qua cuộc sống tốt hơn một chút.
Nhưng trong lòng ông ta cũng rất sợ loại chuyện chưa biết này.
Tô Mạn thấy bọn họ rất do dự, mới bảo: “Hay là thế này đi, chúng ta cũng không cần gấp, trước cứ đào tạo bọn họ làm việc đi đã, cho dù kỹ thuật này có dùng đến hay không, thì bọn họ ở nhà mình cũng phải may quần áo, đây cũng là phương thức sinh hoạt. Còn có thể đào tạo mọi người về kỹ thuật trồng cây ăn quả. Cây ăn quả trồng tốt rồi, cũng sẽ là lương thực, dù sao nông nhàn cũng đang nhàn rỗi rồi.”
Một câu nói cuối cùng này nói trúng tiếng lòng bí thư Trình. Nông nhàn cũng đã nhàn rỗi rồi, có ý tưởng thì cứ thử xem sao. Về phần cuối cùng có thành hay không, trước không nghĩ được xa như vậy.
Nói thật, nếu như không phải ông ta luôn được trong huyện khen ngợi, khen đến có hơi lâng lâng, thì thật sự có chút không dám nghe Tiểu Tô nói những lời này.
“Vậy được, công tác đào tạo này cháu đi làm đi, có gì cần, thì cứ kêu Tiểu Vương đi phối hợp với cháu, lát nữa chú sẽ kêu Tiểu Vương sắp xếp cho cháu.”
Tô Mạn gật đầu đáp.
Đợi ra khỏi văn phòng của bí thư Trình, chủ nhiệm Hách kéo cô, hỏi: “Chuyện này có thể thành công không?”
Tô Mạn thở dài: “Chủ nhiệm Hách, cho dù thế nào, cháu vẫn hy vọng có thể thành công. Cô nghĩ mà xem, tại sao các nữ đồng chí chúng ta không thể đứng lên được? Một mặt là vì tư tưởng đã chịu áp bức trong nhiều năm như vậy, một mặt khác, vẫn là do chỗ dựa không vững chắc đấy, túi tiền không đầy, thì chỗ dựa không vững chắc nổi.”
Đối với quan điểm này, chủ nhiệm Hách thấu hiểu sâu sắc, tại sao ở nhà, bà ta lại có thể làm chủ gia đình, nói một không có hai, đó đều là bởi vì bà ta là cán bộ công xã.