Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn nói: “Nếu như thành công, sau này các đồng chí nữ bằng lòng tiến lên có thể tranh được nhiều công điểm hơn, sẽ không vì thể lực kém hơn đàn ông mà công điểm ít hơn bọn họ.” Tuy rằng đồng chí chủ tịch đã kiến nghị phổ cập kiến thức hưởng lương ngang nhau ở thôn Bảo Tử, nhưng bên dưới vẫn có đối sách, cố tình sắp xếp công việc khác đi, khiến công điểm của đồng chí nữ luôn ít hơn đồng chí nam.
Những lời này của cô cuối cùng cũng đã lay chuyển được chủ nhiệm Hách: “Vậy cứ thử xem sao, dù sao các đồng chí nữ linh hoạt, khéo tay cũng không tệ, biết nhiều thứ một chút cũng có thể mang theo bên mình.”
….
Tô Mạn là người thuộc phái hành động, nói làm là làm, trở về văn phòng đã kêu Trình Hiểu Hồng gửi thông báo xuống các đại đội bên dưới, tìm kiếm các xã viên có tay nghề.
Trình Hiểu Hồng đã lập tức quen với việc nhận nhiệm vụ, nhưng rất nhanh lại phản ứng lại, hình như mình càng ngày càng quen làm trợ lý cho Tô Mạn thì phải…
Lần này thông báo được gửi xuống, Tô Mạn gửi dưới danh nghĩa của công xã.
Từ sau chuyện chọn diễn viên lần trước, các xã viên đối với loại hoạt động này của công xã đã không còn cảm thấy ngạc nhiên, còn rất tích cực tham gia. Rất nhiều người cảm thấy mình có chút tay nghề thì đi liên lạc với hội phụ nữ ở đại đội để báo danh. Hội phụ nữ đại đội lại giao lại danh sách tên cho phía Tô Mạn.
Khỏi phải nói, trong mười mấy đại đội, Tô Mạn thật sự còn khai thác được một vài nhân tài. Nhân tài cũng không ít, có thợ mộc, thợ khóa, có đầu bếp, có may vá, cũng có làm việc thủ công.
Ngay cả chị dâu thứ của Tô Mạn là Tống Ngọc Hoa cũng tham gia.
Tay nghề của cô ta là may vá, ngược lại cũng không phải là tay nghề gia truyền gì, mà là bản thân cô ta trời sinh thích hợp làm việc này, nhìn quần áo của người ta, cô ta còn có thể làm một bộ phỏng theo, hơn nữa tay nghề còn vô cùng tốt, có thể gọi là rất khéo tay.
Người nhà họ Tô cũng không có người nào coi trọng tay nghề của Tống Ngọc Hoa. Dù sao trước đây cơ hội may quần áo ở trong nhà không nhiều, hơn nữa quần áo làm ra có đẹp hay không, cũng đều mặc lên người cả, không có sự khác biệt quá lớn.
Nhưng không ngờ đến hiện tại, công xã lại rất coi trọng nó.
Sau khi biết đội sản xuất báo tên lên công xã, lại nghe đại đội trưởng Quách nói chuyện này do Tô Mạn phụ trách, người nhà họ Tô lập tức yên tâm. Buổi tối đợi cô trở về, Lý Xuân Hoa đã hỏi cô về chuyện này: “Cái này được chọn rồi thì có lợi ích gì không con?”
“Nếu như được chọn, sau này khi chị dâu nhàn rỗi, có thể đi dạy người ta may quần áo, công xã sẽ trợ cấp lương thực.”
Nghe được lời này, những người khác trong nhà họ Tô đều mang vẻ mặt ngạc nhiên.
Lý Xuân Hoa hỏi: “Vợ thằng hai còn có bản lĩnh này sao?”
Nói thực, trước đây trong cả nhà, người mà bà chướng mắt nhất chính là vợ thằng hai. Làm việc không được, sinh con cũng chỉ sinh được một đứa con gái, đầu óc còn ngốc, cũng không biết nói chuyện, ai biết chớp mắt một cái, đã gặp được chuyện tốt này.
Tống Ngọc Hoa căng thẳng hỏi: “Em gái, chị sẽ được chứ?”
“Sau này còn phải cho các chị đi phỏng vấn, phỏng vấn đạt mới được.”
“Vợ thằng hai, con nghe chưa, con cũng phải thể hiện cho tốt, lấy thể diện cho nhà mình.” Lý Xuân Hoa dặn dò. Bây giờ lại cảm thấy trong nhà càng ngày càng tốt.
Tô Mạn lại bảo: “Nếu như đợi chị dâu được chọn, nói không chừng công điểm kiếm được còn nhiều hơn anh hai ấy chứ.”
Tô Nhị Trụ: “…”
Tống Ngọc Hoa vui vẻ nói: “Em gái, chị chắc chắn sẽ nỗ lực thật nhiều, tranh thủ kiếm được nhiều công điểm hơn anh hai em.”
Lâm Tuyết Cúc nhìn thấy bộ dáng đắc ý này của vợ thằng hai, lập tức có hơi khó chịu: “Em gái này, em xem chị có thể làm gì được không? Thực ra chị may quần áo cũng được lắm.”
Tô Mạn quan sát cô ta cẩn thận: “Chị dâu, trên người chị càng ngày càng có khí chất của chiến sĩ thi đua đấy.”
Nghe được lời này của cô, trong lòng Lâm Tuyết Cúc hưng phấn: “Còn không phải sao, bây giờ chị cũng chịu khó lắm đấy.”
“Cho nên chị dâu, chị vẫn nên giữ vững địa vị chiến sĩ thi đua này của chị cho tốt, đừng nghĩ quá nhiều, chúng ta cứ chăm vào một việc đi, đúng không?”
Lâm Tuyết Cúc nghe ra được, em chồng là đang nói cô ta ngoại trừ làm cu li ra, thì những việc khác đều không trông mong được gì.
Lý Xuân Hoa thấy vợ thằng cả kinh ngạc, cười tươi như hoa: “Vợ thằng cả, tay nghề của con thật sự không thể so được với vợ thằng hai đâu, con nên ngoan ngoãn làm việc đi.”
“…” Lâm Tuyết Cúc suýt chút nữa thì bẻ gãy đũa của mình.