Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Lúc này, cô ta mới bao lâu chưa về nhà, không phải mới hơn tháng thôi sao? Thực ra cô ta cũng muốn trở về đấy, nhưng bây giờ có hơi sợ em út, cho nên có thể trốn được thì cứ trốn, sợ bị hỏi đến chuyện thành tích.
“Chị, chị cũng rất cố gắng, học kỳ này vẫn luôn chăm chỉ nghe giảng, nhưng mà… thành tích tiến bộ khá chậm. Em gái, em có cách gì không.”
“Cách à…” Tô Mạn làm ra vẻ mặt suy tư, sau đó nghiêm túc đáp: “Có đấy.”
Tô Thu Nguyệt lập tức nhìn cô với vẻ mặt mong chờ: “Em nói đi, nói cho chị gái đi, làm thế nào mới có thể nâng cao thành tích.”
“Cần cù bù thông minh, sức yếu phải lo trước.” Sau khi nói ra hai câu thành ngữ, Tô Mạn quay trở về văn phòng.
Tô Thu Nguyệt: “…”
Cô ta nhìn bóng lưng đi xa của Tô Mạn, hô: “Ai ngốc chứ, chị không ngốc nhé, chị nhất định sẽ thi tốt!”
“Bên ngoài không được làm ồn!” Tống Ngọc Hoa ở trong phòng học quát một tiếng.
“…”
Buổi chiều tan học, Tô Mạn và Tống Ngọc Hoa cùng nhau trở về. Dù sao Tống Ngọc Hoa cũng chưa bao giờ từng làm việc này, cứ cảm thấy mình làm không tốt.
Tô Mạn cười nói: “Không sao, đào tạo thêm vài lần là tốt ngay mà, đến ngay cả giáo viên đại học, lần đầu tiên đứng trên bục giảng, đoán chừng cũng khẩn trương cả thôi.”
Tống Ngọc Hoa hâm mộ đáp: “Em út, em hiểu nhiều thật đó.”
“Đọc sách đọc nhiều tài liệu, cho nên con người vẫn phải biết chữ.”
Tống Ngọc Hoa muốn học chữ, cô ta đã từng tham gia lớp xóa nạn mù chữ, nhận biết một vài chữ, nhưng nhận cũng không tính là nhiều cho lắm. Cô ta cũng muốn giống như Tô Mạn, há miệng có thể nói ra được một vài thứ.
“Em gái, chị muốn học một chút kiến thức… nếu như chị không hiểu, có thể hỏi em được không?”
Nghe được người trong nhà muốn tiến lên, Tô Mạn hiển nhiên không có ý kiến, dù sao nhiệm vụ người một nhà hòa hợp này, đã định trước cô phải không ngừng liên kết với bọn họ. Nên đương nhiên cô hy vọng người trong nhà có thể càng thêm tiến bộ, sẽ không kéo chân cô, càng khỏi cần nói còn có phần thưởng điểm thành mẫu nữa.
“Nếu là khi em ở nhà, thì không thành vấn đề.”
Khi hai người về đến đội, vừa vặn là lúc tan làm, trên đường còn gặp các xã viên trong đội đi nghe ngóng tình hình. Tống Ngọc Hoa cũng giải đáp một cách vui vẻ.
Tô Mạn vội vàng trở về nhà viết tổng kết công việc, cũng không ở lâu với bọn họ, chỉ chào hỏi rồi đi vào nhà.
Vừa mới đi vào cửa, đã nghe thấy tiếng gào của Lý Xuân Hoa: “Ông trời ơi, tôi đây đúng là xúi quẩy tám đời rồi, sao lại gặp phải một nhà thông gia thế này cơ chứ. Đây là muốn hút máu tôi, muốn ăn thịt tôi đây mà.”
Âm thanh nghe ra tất thê thảm, Tô Mạn nhanh chóng đi vào trong sân, nhìn thấy mẹ mình, Lý Xuân Hoa đang ngồi trên băng ghế la lớn lên.
Tô Thiết Sơn, Tô Nhị Trụ, và Tô Tam Trụ đứng trước mặt bà, mà người bị đám người Tô Thiết Sơn chặn, chính là một đôi vợ chồng già, và hai chàng trai trẻ tuổi. Tô Mạn có chút ấn tượng, đây là nhà mẹ đẻ của chị dâu cả.
Nhìn tình hình này, hai bên giương cung bạt kiếm, trông có vẻ như sắp đánh nhau.
Tô Mạn đi vào trong sân, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lý Xuân Hoa nhìn thấy cô trở về, lập tức như nhìn thấy cứu tinh: “Con gái, con nhìn xem, con xem người này bắt nạt đến cửa lớn nhà chúng ta rồi. Người như vậy có phải là tới gây sự hay không, có phải nên bắt lại không? Nhà chúng ta vốn luôn an phận, không đánh nhau với bọn họ, chúng ta đi tìm công xã phân xử đi.”
…
Nghe thấy Lý Xuân Hoa gào lên như vậy, người nhà họ Lâm đều có hơi khẩn trương. Đều là người cùng một công xã, bọn họ ở đại đội Sơn Tiền cũng biết năng lực của Tô Mạn. Đó chính là người của hội liên hiệp phụ nữ, hơn nữa khi biểu diễn còn thường xuyên đứng trên sân khấu, vô cùng có uy phong.
Nhưng nghĩ đến bây giờ con gái nhà mình đang chịu oan ức, bà ta lại cảm thấy mình có tự tin.
Làm cán bộ lớn thì đã sao, làm cán bộ lớn thì có thể bắt nạt dân chúng sao?
Bà Lâm nói với Tô Mạn: “Em chồng Tuyết Cúc, cũng không phải nhà chúng tôi tới gây sự. Chúng tôi là tới đòi phân xử, sao nhà họ Tô các cô đông người như vậy, lại chuyên môn bắt nạt Đại Trụ và Tuyết Cúc nhà chúng tôi thế? Cô còn là người của hội liên hiệp phụ nữ nữa sao, nói là phải bảo vệ phụ nữ, nhưng sao đến cả chị dâu nhà mình cũng không bảo vệ nổi?”
Bởi vì những lời này của bà Lâm, mà những người khác ở nhà họ Lâm cũng bước ra với bộ dáng rõ ràng vô cùng tự tin, một bộ dáng muốn chống lại nhà họ Tô đến cùng.