Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tuy rằng nhà họ Lâm ở đại đội Sơn Tiền cũng không phải người có thể diện gì, nhưng tốt xấu gì cũng là người đông thế mạnh. Các xã viên ở đại đội Tiền Sơn, cũng đều mang họ Lâm, là cùng một tổ tiên cả, nếu như nhà họ Tô thật sự bắt nạt người như vậy, vậy bọn họ trở về sẽ đi gọi người tới.
Lý Xuân Hoa chống nạnh, nói: “Ai bắt nạt con gái bà, con gái bà ở nhà tôi còn làm mưa làm gió kia kìa. Bản thân nó đòi đi làm việc, ai còn có thể ngăn được.”
Bà Lâm cũng không tin lời bà nói: “Con gái tôi sẽ chủ động đi làm việc sao, lừa ai thế?”
Tô Mạn thấy hai người này còn cãi đến hăng say, mới bảo: “Mọi người cãi nhau như vậy thì có ích gì, đợi chị dâu trở về rồi hỏi, không phải là biết ngay hay sao?”
Cô cũng không muốn cãi nhau với người nhà họ Lâm, chuyện rất đơn giản thôi, không muốn phí sức lực.
Bà Lâm vừa nghe cô nhắc đến Lâm Tuyết Cúc, trên mặt càng uất ức hơn: “Đáng thương cho con gái tôi, mọi người đều tan làm rồi mà con bé vẫn chưa về nhà, nhà họ Tô các người bắt chẹt người ta, hội liên hiệp phụ nữ bảo vệ phụ nữ như vậy sao?”
Tô Mạn thấy bà ta còn không chịu buông tha, đã có hơi khó chịu.
“Hội liên hiệp phụ nữ không chỉ bảo vệ phụ nữ, mà còn quản thúc phụ nữ. Bác gái thông gia, bác không hiểu rõ tình hình đã tới cửa gây sự như vậy, cũng là có vấn đề đi. Bây giờ chị dâu cháu chủ động theo đuổi sự tiến bộ, đây là một loại tiến bộ. Hay là nói, nhà họ Lâm các bác cảm thấy chị ấy theo đuổi sự tiến bộ, tích cực lao động là sai lầm sao? Lời này bác có dám đi tới công xã nói hay không? Là ỷ nhà họ Tô chúng cháu không đông người bằng nhà họ Lâm các bác, nên tới để ra vẻ ta đây sao? Bây giờ là công xã mới, là xã hội pháp trị, không phải là bộ dáng trước đây nữa đâu, suy nghĩ này của bác phải thay đổi đi thôi.”
Bà Lâm: “…” Những lời này, bà ta còn cãi nhau thế nào được?
Lý Xuân Hoa nói với vẻ đắc ý: “Đúng đấy, còn muốn gây sự nữa đi, tốt xấu gì chúng tôi cũng là gia đình cán bộ, đều là người có giác ngộ cao, không so đo với các người làm gì. Bà nói nhà tôi bắt nạt con gái bà, vậy bà cứ đợi con gái bà về nhà rồi hỏi mà xem, xem cô ta bắt nạt Đại Trụ nhà tôi, hay là nhà chúng tôi bắt nạt cô ta.”
Tô Mạn nói: “Đi tìm chị cả về đi, tránh cho chuyện ầm ĩ, chúng ta từ từ nói lý lẽ, nói cho rõ ràng.”
Cô cũng không có thời gian dây dưa những chuyện này với nhà thông gia, quá lãng phí thời gian.
Bà Lâm tự cảm thấy mình hiểu con gái mình, khi nghe được Tô Mạn nói đi gọi người, cũng hừ một tiếng: “Con gái tôi tự tôi hiểu, đợi nó về, xem các người còn nói thế nào.”
Tô Mạn thì lại vui vẻ: “Bác gái, bác cảm thấy chị dâu cháu không có khả năng tiến bộ, đúng chứ?”
“…”
Bà Lâm không muốn cãi nhau với Tô Mạn.
Về phần những người đàn ông ở nhà họ Lâm lại càng không muốn cãi nhau với đàn bà hơn, như thế sẽ làm mất thể diện đàn ông. Bọn họ tới nơi này là để ngăn cản đàn ông ở nhà họ Tô ra tay.
Lâm Tuyết Cúc rất nhanh đã bị Tô Tam Trụ gọi về. Vốn dĩ hôm nay làm việc còn rất nhanh nhẹn, khiến tâm trạng của cô ta còn hơi tốt, cảm thấy mình làm việc càng ngày càng có kinh nghiệm hơn. Sau này nói không chừng chính là một tay lão luyện trong việc trồng trọt.
Hôm nay khi tan làm, để thể hiện sự cần mẫn của mình, cô ta còn cố tình kéo Tô Đại Trụ đi lề mề ở lại tận sau cùng. Nhưng ai biết lúc này vừa mới cầm nông cụ về, thì chú ba đã tới gọi người đi, nói là nhà mẹ đẻ của cô ta tới gây sự, hơn nữa còn đang chống lại em út từ phía chính diện.
Thế này cũng được sao, em út là ai? Bình thường không phải người nói nhiều, cũng không thích cãi nhau, nhưng nếu như cô nghiêm túc lên, có thể khiến cả người bạn đều là lỗi sai.
Ngay khi Lâm Tuyết Cúc chạy về, bà Lâm và Lý Xuân Hoa đang mắt to trừng mắt nhỏ, còn em út Tô Mạn lại đang ngồi trong sân, không ho he một tiếng nào, xem bộ dáng cũng không vui cho lắm.
“Ôi trời mẹ, đây là đang làm gì thế này?” Lâm Tuyết Cúc chạy vào sân đã kéo mẹ đẻ nhà mình sang một bên: “Sao mẹ lại chạy qua đây vậy?”
Bà Lâm nhìn thấy con gái mình gầy hơn lần trước, lập tức đau lòng.