Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
“Các xã viên của chúng tôi đều là người có trách nhiệm. Nói thực, nếu không phải mùa thu hoạch không tốt, thì chúng tôi đã sớm mở trang trại chăn nuôi rồi. Cơ hội như vậy cũng không có nhiều cho lắm đâu. Chúng tôi cũng là đang thử nghiệm thôi. Nếu như tốt, chúng tôi cũng không mở trang trại chăn nuôi nữa. Hơn nữa, các xã viên cũng không chỉ biết may quần áo, chúng tôi cũng còn đang từ từ mày mò những kỹ thuật khác nữa.”
Nói cũng đã nói đến mức này rồi, xưởng trưởng Chu vốn dĩ cũng đã cân nhắc vài ngày, hiển nhiên cũng không có lời nào khác để nói nữa. Ông ta gật đầu: “Bí thư Trình, đây cũng là lần đầu tiên nhà xưởng chúng tôi tiếp xúc với loại hình thức này. Nhưng chúng tôi vẫn bằng lòng thử một lần. Nếu như hiệu quả tốt, sau này lại bàn tiếp, còn nếu như kết quả không như ý muốn, thì hợp tác này của chúng ta sẽ dừng lại, ý kiến của ông thế nào?”
Bí thư Trình cười đáp: “Cái đó là đương nhiên rồi, nếu như làm không tốt, không cần các ông nói, công xã chúng tôi cũng không làm việc này nữa.”
Dưới quyết định của hai vị lãnh đạo, chuyện này cũng đã xác định.
Có được lợi ích, đến trưa, xưởng trưởng Chu còn mời đám người Tô Mạn và bí thư Trình đi một chuyến tới tiệm cơm quốc doanh ăn cơm. Đây vẫn là lần đầu tiên Tô Mạn đi vào tiệm cơm quốc doanh của thời đại này.
Tiến vào đã nghe thấy tiếng ồn ào ầm ĩ của các nhân viên phục vụ: “Cơm tới rồi, cơm của ai mau tới bưng đi đi.”
“Cải trắng đây, mau qua lấy!”
“Bột Phú Cường không cung ứng đủ, có bột mì đây có ăn không, đã là lúc nào rồi mà còn chọn, còn chọn nữa thì khỏi ăn đi!”
Nhưng cứ cố tình mọi người đều mang bộ dáng tập mãi thành quen, người nào cũng cười hì hì, hoàn toàn không cảm thấy thái độ phục vụ này có vấn đề.
789 lại lộ ra vẻ cảm động: “Cảm động quá, tính cách của người ở nơi này tốt thật đấy. Nếu như là ở thời đại của chúng tôi, đã sớm đánh nhau rồi.”
Tô Mạn: “…”
Chất béo ở xưởng quần áo không nhiều, xưởng trưởng Chu lại là xưởng trưởng, nên đãi ngộ hiển nhiên cũng tốt, còn chọn bánh bao bột mì lớn và thịt lợn cải trắng, trợ lý Tiểu Vương ăn và tài xế đều mang vẻ mặt vui vẻ.
Một bữa ăn cả khách và chủ đều vui vẻ, chi tiết hợp tác cũng đã quyết định xong.
Tạm thời công xã Bắc Hà vẫn chưa thể nhận đơn, mà phải đợi đến đầu đông. Bí thư Trình đương nhiên không thể nói với xưởng quần áo là vì các xã viên phía bên bọn họ vẫn chưa đào tạo xong, cái nhà máy tổng hợp gì đó còn chưa xây dựng, chỉ đành thoái thác nói hiện tại trong ruộng nương vẫn còn việc.
Vừa hay cũng là vào thời điểm cuối năm, trong xưởng bận rộn nhất, thời gian vừa vặn thích hợp, nên xưởng trưởng Chu cũng không có ý kiến.
Sau khi ăn cơm xong, dưới ánh mắt tiễn biệt của xưởng trưởng Chu và chủ nhiệm Cao, đám người Tô Mạn ngồi lên xe kéo, hùng hổ rời đi.
Trên xe, trợ lý Tiểu Vương và tài xế vô cùng vui vẻ, cảm thấy còn có thể diện hơn gấp đôi từ lúc ra đời. Xưởng trưởng trong huyện người ta mời ăn cơm này, còn được ăn bột mì và thịt, trở về lại có thể chém gió.
Về phần bí thư Trình và Tô Mạn, tâm trạng hiển nhiên cũng tốt, bàn bạc với nhau trở về sẽ xây dựng nhà máy phục vụ tổng hợp.
Khi đi qua cơ quan huyện, bí thư Trình nhìn chiếc đồng hồ cũ trên cổ tay mình, thấy thời gian vẫn còn sớm, quyết định lại đi tìm bí thư Lâm báo cáo công tác một chút. Dù sao buổi sáng gặp mặt, chuyện vẫn chưa báo cáo xong nữa. Phía bên công xã Bắc Hà ông ta có động thái mới, vẫn phải nói vài câu với bí thư Lâm.
Vì thế đến cửa cơ quan huyện, bí thư Trình cho dừng xe, nhanh chóng xuống xe chạy vào trong cơ quan huyện.
Lúc này trong cơ quan huyện, bí thư Lâm vẫn còn đang vỗ bàn đau đầu.
Hôm nay từ bên ngoài có một tốp thanh niên trí thức tới chi viện xây dựng nông thôn. Đây cũng là chuyện tốt. Dù sao nông thôn quả thực cũng cần một vài phần tử trí thức tới giúp xây dựng. Những đồng chí này cũng là đồng chí tốt tự nguyện từ bỏ cuộc sống tốt ở trong thành phố, về quê xây dựng.
Nhưng vấn đề là, vậy mà tốp người tới hôm nay lại đánh nhau… Còn đánh rất dữ dội, trên mặt toàn vết bầm tím, hơn nữa địa điểm đánh nhau còn ở ngay cửa cơ quan huyện.
Bí thư Lâm cảm thấy đây quả thực đúng là không coi luật pháp ra gì, tâm trạng vui sướng chào đón những thanh niên này khi ấy, cũng không còn sót lại chút gì nữa.
Đây nào phải tới để xây dựng chứ, đây đúng thực là tới gây chuyện khó dễ mà.