Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Ngay khi bí thư Trình đi tới chỗ ban thanh niên, một đám thanh niên tri thức đều đang ở đây đợi sự phân công. Ông ta còn nhìn thấy trên mặt của vài người trong số đó mang vết bầm. Thầm nghĩ tuyệt đối đừng chia những người có vết bầm trên mặt đó cho ông ta.
Sau khi thư ký Lý và đồng chí ở ban thanh niên trí thức trao đổi một chút, đồng chí ở ban thanh niên trí thức lôi một tờ giấy ra đưa cho thư ký Lý, sau đó hô một câu với những thanh niên trí thức này: “Thôi Hướng Bắc phân đến công xã Bắc Hà. Bí thư công xã các cậu qua rồi, cùng nhau về đi.”
Vì thế bí thư Trình trông thấy một thanh niên trí thức trên mặt có vết bầm, vừa nhìn đã biết không phải là thanh niên tốt bước ra. Bước chân đó, ánh mắt đó, khiến bí thư Trình nghĩ đến những phần tử phạm tội bị cho lao động cải tạo ở những nông trường trong công xã Bắc Hà kia.
Bí thư Trình cầm tờ giấy hỏi thư ký Lý: “Không sai chứ?”
“Không sai đâu.”
Bí thư Trình: “…”
…
Tô Mạn và trợ lý Tiểu Vương ở bên ngoài cũng không nhàn rỗi, vốn dĩ đang lân la làm quen với ông cụ bảo vệ cửa, Tô Mạn lại vừa cắn hạt dưa, vừa tán gẫu.
Ông cụ bảo vệ nói chuyện với những cán sự trẻ tuổi này một cách rất vui vẻ, nói về chuyện đánh nhau ngày hôm nay.
“Vụ đó đánh đúng là hăng lắm, những người trẻ tuổi đó, đừng thấy đều là người đọc sách, nhưng tính cách thật sự không ổn, nói vài câu đã đánh nhau rồi. Đầu tiên là ba người đánh một thanh niên đầu trọc, kết quả thanh niên đầu trọc đó quá dữ dằn quá, đánh ba người khác không có cách nào đánh trả. Ba người trẻ tuổi này mới hô hào các đồng hương cùng nhau xông lên.”
Cán sự Vương hưng phấn hỏi: “Đánh thế nào, có làm lớn chuyện không?”
Ông cụ bảo vệ cũng kể rất hăng say: “Đương nhiên rồi, người trẻ tuổi đó bị nhiều người đánh như vậy, lại càng dữ dằn hơn, đánh nhau với người ta không cần mạng, còn nhảy hẳn lên xe đánh. Dù sao cuối cùng cũng không biết là bên nào chịu thiệt, trên mặt mọi người đều có vết bầm hết. Còn có một người ngã từ trên xe xuống đập đầu, đi đến bệnh viện băng bó rồi. Sau đó phía bên bí thư Lâm biết được động tĩnh, phái đội vũ trang trong huyện qua đây bắt người. Những người trẻ tuổi đó đều nói là thanh niên đầu trọc đó gây sự trước, nhưng thằng nhóc đó lại là bị một đám người đánh, có thế nào cũng là bên bị bắt nạt. Bí thư Lâm cũng không tiện đi trừng phạt một người bị đánh, nên chỉ kêu bọn họ viết bản kiểm điểm, sau khi cảnh cáo bọn họ, nếu như còn gây chuyện sẽ chi chép vào trong hồ sơ.
“Đáng đời, dám đánh nhau ở ngay cửa cơ quan huyện, thật đúng là to gan mà.” Trợ lý Tiểu Vương mắng: “Nếu như ở công xã Bắc Hà tụi cháu là bị trừng trị nghiêm khắc rồi, có đúng không, cán sự Tô?”
Anh ta vẫn chưa quên hội phụ nữ của đám người cán sự Tô đi khắp nơi bắt người.
Tô Mạn gật đầu, nếu như đánh nữ đồng chí ở công xã Bắc Hà, vậy nhất định phải bắt rồi. Nhưng nếu như đánh đồng chí nam, vậy đó chính là chuyện của công xã.
Mấy người đang nói chuyện vui vẻ, thì trợ lý Tiểu Vương nhìn thấy bí thư Trình đi ra từ trong cơ quan huyện, phía sau còn dẫn theo một người trẻ tuổi. Trong tay người trẻ tuổi xách túi, đi một cách cà lơ phất phơ.
Bước đi này thoạt nhìn có hơi giống với của mấy tên mất hết tính người. Đương nhiên, điểm bắt mắt nhất chính là màu sắc gương mặt đó của cậu ta. Lại nghĩ đến chuyện ẩu đả ngày hôm nay, không khó để nhìn ra, đây chắc chắn là một người đánh nhau khá ác liệt trong đó.
Ông cụ bảo vệ kích động nói: “Là cậu ta, chính là cậu ta, cái tên đánh hăng nhất ấy!”
Tô Mạn và trợ lý Tiểu Vương: “…”
Trợ lý Tiểu Vương bước qua trước: “Bí thư Trình, công tác của chú đều báo cáo xong rồi ư, bây giờ chúng ta trở về chứ?”
“Ừm.” Bí thư Trình gật đầu với vẻ nghiêm túc, sau đó quay đầu liếc nhìn người trẻ tuổi kia, giới thiệu: “Đây là đồng chí Thôi Hướng Bắc, là thanh niên trí thức tiến bộ tới từ thành phố B, tới công xã chúng ta giúp xây dựng.”
Trợ lý Tiểu Vương và Tô Mạn đều nhìn về phía đồng chí Thôi Hướng Bắc đó.
Bí thư Trình còn định giới thiệu với Thôi Hướng Bắc về Tô Mạn và trợ lý Tiểu Vương, kết quả vị này lại xách ba lô của mình đi tới một bên xe kéo, tay vừa siết lại, đã nhảy lên, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống.
“…”
Tất cả mọi người liếc mắt nhìn anh, bí thư Trình trông giống như đang nghẹn một cục tức. Tô Mạn cảm thấy nếu như ông ta có râu, đoán chừng lúc này có thể đã làm ra động tác thổi râu trợn mắt rồi.