Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Đợi hai người đi rồi, bí thư Trình lại nhanh chóng bàn bạc chuyện đã bàn ở trong huyện thành lần này với Tô Mạn. Đừng thấy bọn họ đã bàn xong chuyện, nhưng thực ra phía bên công xã chưa chuẩn bị một chút gì hết. Nhân viên cũng chưa đào tạo xong. Nhà máy tổng hợp gì đó cũng chưa thành lập, địa điểm cũng chưa xác định. Cũng không có bao nhiêu thời gian cho bọn họ chuẩn bị. Lúc này thời tiết sắp trở lạnh rồi, qua tháng mười một sẽ lạnh.
Tô Mạn ngược lại cũng không gấp, cô làm việc đều có quy tắc, trong lòng đã sớm có sắp xếp.
“Bí thư Trình, chuyện đào tạo nhân viên không gấp, loại chuyện may quần áo này, nếu như cháu làm cả một bộ quần áo, quả thực có hơi khó khăn. Nhưng nếu chỉ phụ trách có một phần, vậy cũng không khó như vậy đâu. Ngày đó cháu tham quan xưởng quần áo đã phát hiện ra, rất nhiều người trong bọn họ đều là chia ra làm việc. Cuối cùng sẽ có người chuyên môn tiến hành liên kết chắp vá những phần này lại. Đến khi đó, chúng ta cũng làm như vậy. Về phương diện kỹ thuật không thành vấn đề. Chỉ là sẽ chậm một chút, nhưng cái này cũng không sao cả, giai đoạn sau chúng ta sẽ sắp xếp cho nhiều người làm hơn, tốc độ này cũng lên thôi.”
Nghe Tô Mạn phân tích rõ ràng như vậy, trong lòng bí thư Trình cũng lập tức thả lỏng. Ông ta thật sự không hiểu chuyện ở xưởng quần áo này cho lắm: “Được, chuyện này giao lại cho cháu. Phía bên xưởng tổng hợp, đến lúc đó chú sẽ đặc biệt tìm địa điểm, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn cũng không tìm được. Nhà xưởng này cũng không biết có thể làm lâu dài được không. Nếu như xây như vậy, sau này không dùng thì lại lãng phí.”
Tô Mạn cười đáp: “Bí thư Trình, chú quên rồi, trường cấp hai trong công xã chúng ta không phải có thể dùng hay sao? Chúng ta làm những công việc này không thể chậm trễ việc đồng áng, đều là sau khi tan làm mới đi làm, vừa vặn học sinh cũng nghỉ học, phòng học trống ra đấy. Đợi khi các học sinh nghỉ đông, trong ruộng chúng ta vừa vặn không có việc, ban ngày cũng có thể dùng đến phòng học, thời gian vừa vặn hợp.”
“Đúng nhỉ.” Bí thư Trình vui vẻ vỗ bàn: “Tạm thời cứ sắp xếp như vậy đi. Chuyện này chú sẽ kêu Tiểu Vương đi trao đổi, đặt sẵn địa điểm này.”
Lần này làm xong hai chuyện, bí thư Trình phát hiện ra lo lắng trước đây của mình đều là không cần thiết, toàn bộ đều rất thuận lợi.
Ông ta lại càng thêm hài lòng về biểu hiện của Tô Mạn. Là một cấp dưới tốt có thể san sẻ với lãnh đạo: “Tiểu Tô, đơn xin vào Đảng đó của cháu cố viết nhanh hết sức có thể nhé, rồi mau chóng giao lên.”
Không chỉ như vậy, phần tử tích cực năm nay, ông ta cũng dự định cho cô luôn.
Về phần suy nghĩ trước đây còn muốn chăm sóc cháu gái Trình Hiểu Hồng nhà mình một chút, lúc này cũng ném sang một bên. Sự chênh lệch quá lớn, ông ta cũng không thể làm trái với lương tâm được.
Sau khi Tô Mạn ra khỏi văn phòng của bí thư Trình, lại về văn phòng hội phụ nữ một chuyến, báo cáo lại sự việc với chủ nhiệm Hách một lần. Thân là cấp dưới của chủ nhiệm Hách, chuyện trong tay cô tóm lại vẫn phải cho chủ nhiệm Hách biết tình hình, tránh dẫn đến sự xa cách không cần thiết. Cô cũng không quên bây giờ mình vẫn là một nhân viên của Hội liên hiệp phụ nữ.
Chủ nhiệm Hách đối với biểu hiện này của Tô Mạn lại càng không có gì để nói hơn, bà ta nói lời khích lệ: “Tiểu Tô à, có chuyện gì cần hội phụ nữ giúp đỡ, thì cháu cứ việc nói nhé. Đây cũng là chuyện lớn của hội phụ nữ chúng ta. Nếu như chuyện này thành công, sau này cuộc sống của các nữ đồng chí cũng có thể cải thiện thêm một bước.”
Tô Mạn đáp: “Chủ nhiệm Hách, sau này thật sự có chuyện cần hội phụ nữ chúng ta làm đấy. Chúng ta gọi người tới đây giảng dạy, người có thể dạy vẫn ít quá. Cháu dự định cho hội phụ nữ ở đại đội cũng mở lớp đào tạo, để sau khi những nữ đồng chí ở lớp đào tạo công xã học xong kỹ thuật, sẽ về giảng dạy ở đại đội mình.”
Chủ nhiệm Hách vừa nghe, lập tức vỗ bàn: “Không thành vấn đề, đề nghị này rất hay, như vậy mọi người đều có thể nhận được lợi ích.”
Nói chuyện một lúc, trợ lý Tiểu Vương lại ở bên ngoài gọi một tiếng.
Tô Mạn nhớ ra chuyện của Thôi Hướng Bắc, mới nói với chủ nhiệm Hách một tiếng, rồi xách ba lô định dẫn người về đội sản xuất.
Lúc ra ngoài, Thôi Hướng Bắc đang cúi đầu nhìn hòn đá trên mặt đất. Trợ lý Tiểu Vương đứng ở bên cạnh với vẻ lúng túng, thấy Tô Mạn đi ra, anh ta giao giấy thông báo cho cô: “Cán sự Tô, vị đồng chí này giao lại cho đội sản xuất Đại Kiều Loan các em nhé, chuyện này này làm phiền em đi tới phía bên đại đội giao nhận.”