Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Khi ăn cơm, Tô Mạn nói chuyện may quần áo với Tống Ngọc Hoa, kêu khi cô ta giảng dạy cho người ta hãy cẩn thận một chút, tranh thủ cố hết sức dạy ra được học trò.
Tống Ngọc Hoa vui vẻ đáp: “Vậy, vậy chị cũng có thể may quần áo kiếm tiền được sao?”
Tô Mạn gật đầu: “Có tay nghề đều được.”
Người làm mẹ chồng như Lý Xuân Hoa cũng ngồi không yên: “Con gái, mẹ có thể làm được không, bình thường khi chúng ta không biểu diễn, thời gian của mẹ cũng rất nhiều.”
Tô Mạn đáp: “Ngược lại cũng có thể đấy, nhưng cuối năm cũng là thời gian mẹ bận nhất, đoán chừng mẹ không có thời giờ đâu. Hơn nữa phần thưởng biểu diễn cuối năm có được cũng không ít hơn so với may quần áo. Nghe bí thư Trình nói, năm nay có nhiều công xã gửi thiệp mời tới, muốn mời các mẹ đi biểu diễn đấy.”
Nghe được lời này của Tô Mạn, Lý Xuân Hoa vừa vui vẻ vừa rối rắm, đây chính là chuyện có thể kiếm ra tiền đó. Nhưng cuối cùng bà vẫn cảm thấy biểu diễn quan trọng hơn, vì thế dặn dò Tống Ngọc Hoa: “Vợ thằng hai, con phải làm cho tốt, kiếm nhiều tiền hơn.”
Bây giờ địa vị của Tống Ngọc Hoa ở trong nhà đã trực tiếp tăng lên, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, rõ ràng rất có tự tin, cô ta vừa cười vừa gật đầu: “Mẹ, mẹ yên tâm đi.”
Trong lòng Lâm Tuyết Cúc cũng ngưỡng mộ và ghen tị, nhưng ngoài mặt vẫn phải miễn cưỡng: “Chút tiền đó có ích gì, sau này con làm cán bộ rồi còn mạnh hơn thế này nhiều.”
Lý Xuân Hoa bĩu môi khinh thường: “Còn chưa làm cán bộ đã vểnh đuôi lên rồi, con gái tôi đang làm cán bộ chân chính cũng không kiêu ngạo như vậy.”
Lâm Tuyết Cúc tức đến suýt chút nữa thì cắn gãy đũa.
Sau khi nói xong chuyện này, Tô Mạn định về phòng nghỉ ngơi, nhưng nghĩ đến trong đội mới có một thanh niên khó giải quyết tới, cô lại gọi ba anh trai của mình qua, nói với bọn họ đừng xảy ra xung đột với thanh niên trí thức kia.
Tô Đại Trụ thành thật và Tô Tam Trụ từ trước đến nay biết gần lợi xa hại, lập tức gật đầu đồng ý.
Nhưng Tô Nhị Trụ thì lại mang vẻ mặt khinh thường: “Anh có từng sợ ai chưa? Nếu như thằng nhãi đó dám chọc giận anh, anh sẽ khiến nó không được yên thân.”
Lúc này Tô Mạn nghĩ đến, ngày trước ở đây, đồng chí Tô Nhị Trụ cũng được tính là một tên khó giải quyết ở đại đội Đại Kiều Loan.
Tống Ngọc Hoa nói: “Nhị Trụ, em gái nói gì thì anh nghe đi, kêu anh đừng gây chuyện thì anh đừng gây chuyện.”
Tô Nhị Trụ vừa định nổi cáu, thì Tô Thiết Sơn đã vỗ bàn, nói: “Nghe em gái con đi, dám gây chuyện thì cha đánh con.”
“…”
Đợi sau khi về phòng, trong lòng Tô Nhị Trụ vẫn bất bình, cảm thấy bây giờ vợ mình càng ngày càng quá đáng, không hầu hạ mình, lại còn thường xuyên kêu mình chăm con, bây giờ lại còn phá đám ngay trước mặt mình nữa.
Anh ta ngồi trên giường chỉ vào Tống Ngọc Hoa bảo: “Bây giờ em càng ngày càng quá đáng, có phải không muốn sống với anh nữa rồi đúng không? Đừng cho rằng anh sợ em nhé, bây giờ anh đã không còn đánh em nữa, không sợ em đi tố cáo.”
Tô Nhị Trụ nói như vậy, cảm thấy mình nghĩ rất đúng, đã rất lâu rồi anh ta chưa đánh vợ, lẽ nào hội phụ nữ còn muốn truy cứu chuyện trước đây sao?
Tống Ngọc Hoa lặng lẽ đặt đứa trẻ lên giường: “Nếu như anh không muốn sống với em, vậy cũng không sao. Dù sao bây giờ em cũng có thể tự nuôi mình. Em đi dạy người ta, em còn có thể đi may quần áo kiếm tiền nữa. Cho dù tự em nuôi Tiểu Mễ Lạp cũng không thành vấn đề.” Cô ta nhìn về phía Tô Nhị Trụ: “Ngược lại anh nói xem, em sống chung với anh, em được lợi gì chứ?”
Nghe được lời này của Tống Ngọc Hoa, trái tim của Tô Nhị Trụ lập tức treo lên.
Trước đây vợ không làm được việc, phải dựa vào anh ta. Nhưng bây giờ vợ lăn lộn càng ngày càng tốt. Sau này kiếm được tiền, thật sự nói đi là đi luôn. Nhà mẹ đẻ đó của cô ta, nếu như biết cô ta có thể kiếm ra tiền, cho dù cô ta thật sự trở về, chắc chắn cũng sẽ không đuổi ra ngoài.
Lúc này, Tô Nhị Trụ vất vả lắm mới gom được tự tin đã bay mất sạch.
Trước đây anh ta lo lắng Tống Ngọc Hoa sẽ đi tố cáo mình, nhưng bây giờ lại lo lắng sẽ cô ta thật sự bỏ anh ta. Anh ta cũng không dám cãi nhau với Tống Ngọc Hoa, mà lặng lẽ đi ra khỏi phòng múc nước về. Trước đây sẽ còn phàn nàn với thằng ba. Bây giờ Tống Ngọc Hoa nhốt anh ta ở bên ngoài, anh ta cũng không dám ở lại bên ngoài.