Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Ngay khi nằm trên giường, anh ta lặng lẽ nhìn vợ nằm ở bên cạnh mình, trong lòng nghĩ, nếu như sau này Tống Ngọc Hoa thật sự bỏ anh ta, thì anh ta sẽ làm thế nào?
Lúc này, Thôi Hướng Bắc ở nhà thím Ngưu hoàn toàn không ngủ được, sau khi lăn qua lăn lại trên giường vài cái, cuối cùng không chịu được cơn đói, mới mở cửa sổ, rồi chui qua cửa sổ, sau khi nhìn gần đó, rồi mang đèn pin mà mình mang theo, đi vào trong núi.
….
Hơn nửa đêm, Tô Mạn nghe thấy một tràng tiếng ầm ĩ.
Những người khác trong nhà họ Tô cũng dậy xem, rất nhanh lại trở về phòng.
Tô Mạn nghe thấy Tô Nhị Trụ báo cáo tình hình với Lý Xuân Hoa: “Dân binh nhìn thấy trên núi có ánh lửa mới đi tới xem, chỉ thấy lông gà rừng đầy đất, chứ chẳng thấy người đâu. Hơn nữa căn cứ theo hiện trường mà dân binh miêu tả, người đó rất có khả năng đã làm loại gà nướng đất sét trong các vở kịch thường nói.”
Lý Xuân Hoa sợ hãi ôm ngực: “Đây là người sao?”
Tô Tam Trụ nói: “Mẹ, người ta đã làm thành gà nướng đất sét ăn rồi, còn có thể không phải là người được sao?”
Lý Xuân Hoa lại lập tức vô cùng ngưỡng mộ: “Ôi trời, còn có thể ăn gà rừng nữa chứ. Con nói xem, ba tên đàn ông các con, sao không nghĩ đến đến việc tìm chút hương vị hoang dã về ăn chứ.”
Tô Đại Trụ thành thật lập tức đáp: “Mẹ, thế sao mà được, đây chính là đào góc tường của chủ nghĩa xã hội đó.”
Từ sau khi bắt đầu ăn chung nồi, mỗi một gốc cây ngọn cỏ, mỗi một cành củi trong đội cũng đều là của tập thể đại đội. Không ai có thể lén cầm đi. Chính là ném ở nơi đó, nhưng bạn lại không thể cầm về nhà được. Nếu như cầm rồi, đó chính là đào góc tường của chủ nghĩa xã hội, là ăn trộm.
Chính là lúc này mỗi ngày mọi người có thể ăn hai bát cháo, nhưng cũng không có người nào đi vào trong núi bắt thú rừng. Cùng lắm chính là công xã tổ chức cho mọi người cùng nhau đi đánh cá, hoặc là nhặt rau dại về để mọi người cùng ăn. Nhưng đây là cho mọi người cùng ăn, nên ai còn vui lòng phí sức đi lấy những thứ này nữa chứ.
Lý Xuân Hoa cảm thấy ba thằng con trai không có triển vọng, mới trở về phòng, tiếp tục thảo luận về vấn đề bắt thú rừng ăn với ông nhà mình.
Tô Mạn ngáp một cái, tiếp tục đi ngủ. Loại chuyện này, cô cũng chẳng quan tâm.
Ngày hôm sau ra ngoài đi làm, còn nghe thấy người trong đội đang bàn luận xem là ai to gan như vậy, dám nửa đêm đi lên núi bắt thú rừng ăn. Trước không nói có bị dân binh bắt hay không, chỉ nói đến rắn sâu chuột kiến trong ngọn núi đó, vận may không tốt có khả năng sẽ gặp phải mấy thứ như thú hoang, vậy cũng thật nguy hiểm. Hơn nữa, đêm hôm khuya khoắt ở trong núi, không phải rất đáng sợ hay sao?
Tô Mạn còn gặp được đại đội trưởng Quách giữa đường. Bởi vì chuyện nửa đêm đó, mà ông ngủ không được ngon, tinh thần cũng có hơi không tốt. Ngay khi nhìn thấy Tô Mạn, ông nói với cô việc chuẩn bị sắp xếp công việc cho Thôi Hướng Bắc một cách ủ rũ.
“Vừa hay cháu qua báo cáo với bên bí thư Trình, đợt này cho cậu ta ra đồng làm việc chung với chúng ta. Chú cũng biết đứa trẻ trong thành phố ra ruộng làm không thích hợp. Nhưng chúng ta thật sự không có công việc thích hợp cho cậu ta. Đợi vào đông, cậu ta cũng có thể giống như mọi người, trải qua mùa đông thoải mái.”
Tô Mạn đáp: “Đội trưởng Quách, cháu sẽ báo cáo với bí thư Trình.”
Đợi khi Tô Mạn đi ra khỏi đại đội, vậy mà cô còn nhìn thấy Thôi Hướng Bắc đang ở phía sân phơi lúa. Mới sáng sớm, vậy mà thanh niên nhỏ này đã ở nơi này đánh quyền rồi, còn đánh một cách rất mạnh mẽ khí thế. Tô Mạn xem không hiểu, nhưng cảm thấy chắc hẳn cũng không giống như đánh nhau, có chút sức lực. Đương nhiên, điều khiến cô càng kinh ngạc hơn, đó là sáng sớm đồng chí này còn có sức lực đánh quyền.
Không biết tại sao, cô nghĩ đến người thần bí đã bắt trộm gà rừng ăn ở trên núi ngày hôm qua. Đương nhiên, loại chuyện này Tô Mạn cũng không định quan tâm. Sâu trong lòng cô, cảm thấy việc đi vào trong núi bắt gà rừng ăn, thật sự là một loại hành động rất bình thường, không phạm pháp.
Sau khi đi một đường đến công xã, Tô Mạn nói với bí thư Trình về vấn đề sắp xếp cho Thôi Hướng Bắc.
Bí thư Trình nói: “Ở đội các cháu làm việc, là chú yên tâm rồi. Chuyện này cứ sắp xếp như vậy đi, chỉ cần không gây chuyện là được. Thời gian nên quản lý vẫn phải quản lý, không nên dung túng.”
Tô Mạn gật đầu.