Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Vốn dĩ anh ta là đến chụp một bức ảnh cảnh lao động trong mưa gió. Ngụ ý người chăm chỉ không ngại gió tuyết, cần cù lao động.
Không ngờ lại khiến anh ta phát hiện ra một đồng chí như thế này.
Khi lúc cô ta đứng dậy toát lên một vẻ ngoan cường bất khuất khiến cho người thợ chụp ảnh đó không khỏi phấn khích vô cùng.
“Tuyên truyền, phải tuyên truyền!”
Lúc này, Lâm Tuyết Cúc vẫn đang được người ta dùng một cái chăn bông khiêng đến trạm y tế.
Đội cơ sở hạ tầng có hơi xa trạm y tế một chút, phải mất nửa giờ mới đến nơi. Đôi mắt của Tô Đại Trụ đỏ bừng vì lo lắng. Suốt đường đi cứ luôn miệng gọi: “Tuyết Cúc, Tuyết Cúc à em đừng có hù anh nha. Sau này anh sẽ nghe lời em mà, anh có chuyện gì bất mãn cũng không nói xấu em trong lòng nữa.”
Lâm Tuyết Cúc thật sự đã bị đánh thức rồi, chỉ có điều lúc này cô ta cảm thấy mình không thích hợp để tỉnh lại, cứ nằm thừ trên tấm chăn đó.
Nghe Tô Đại Trụ nói những lời này, trái tim cô ta bỗng dưng nghẹn lại.
Cái gì, gã đàn ông xấu xa Tô Đại Trụ này vậy mà lại âm thầm nói xấu cô ta trong lòng à?
Cuối cùng cũng đến được trạm y tế, bác sĩ vội vàng kiểm tra cho Lâm Tuyết Cúc.
Đầu tiên là tình trạng suy dinh dưỡng phổ biến trong thời đại ngày nay.
Sau đó là do cường độ lao động quá lớn, hao tổn sức lực.
Ngoại trừ mấy cái này cũng không có bệnh vặt gì khác.
Nghe vậy, mấy xã viên nam đưa cô ta tới đây cũng thở phào nhẹ nhõm, không có chuyện gì thì tốt.
Nhìn thấy bên dưới tuyết càng ngày càng dày, bọn họ cũng không muốn lãng phí thời gian, muốn mau chóng về nhà. Chào Tô Đại Trụ một tiếng rồi ai về nhà nấy.
Đợi mọi người đi rồi, Lâm Tuyết Cúc vừa nãy còn nằm trên giường lúc này đã mở mắt ra. Túm lấy cánh tay của Tô Đại Trụ cắn lấy một cái.
“Á…”
Tô Đại Trụ kêu lên vì đau.
Bác sĩ ở trạm xá bị dọa cho một trận hú hồn, nhìn hai vợ chồng đó, rồi lặng lẽ làm như không nghe thấy, xoay người đi về bàn làm việc của mình yên lặng làm việc.
Lâm Tuyết Túc tức giận ngồi dậy, chỉ vào Tô Đại Trụ nói: “Tô Đại Trụ, anh nói rõ ràng cho tôi?”
Tô Đại Trụ: “...”
Khi trời sắp tối, hai vợ chồng họ cuối cùng cũng về tới nhà họ Tô.
Vừa mới bước vào nhà, Lâm Tuyết Cúc bắt đầu nháo nhào lên: “Mẹ, em gái, con khó chịu.”
Lý Xuân Hoa đang pha nước đường đỏ cho ba đứa cháu ở nhà thì nghe thấy tiếng con dâu cả, bỗng chốc tay bà run run.
Nhưng hai đứa trẻ nghe thấy tiếng mẹ mình thì mừng rỡ chạy ra: “Cha mẹ, cha mẹ về rồi. Con nhớ hai người lắm.”
Hai anh em Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Thảo bổ nhào tới ôm chầm lấy cha mẹ chúng.
Tuy lúc cha mẹ không ở nhà chúng cũng sống rất tốt. Nhưng vẫn cảm thấy rất nhớ mẹ.
Đợi hai người bước vào trong, bà Tô nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ, bỗng chốc có hơi không muốn nhìn tiếp nữa.
Thật đúng là không giống con người nữa.
Đặc biệt dạo gần đây những người khác trong nhà cũng được ăn no một chút, lại không phải làm công việc đồng áng, ngược lại người trông tốt hẳn lên.
So sánh như thế, bỗng chốc biến đôi vợ chồng kia chẳng khác gì trở thành đầy tớ trong mấy gia đình địa chủ.
Lâm Tuyết Cúc cũng nhìn thấy trạng thái tinh thần của gia đình cô ta.
Vừa bước vào nhà thì đã cố ý gào hét lên gọi mấy tiếng. Lúc này nhìn thấy dáng vẻ gia đình mình, thật sự rất muốn khóc.
“Mẹ, con khổ quá, con và Đại Trụ ở bên ngoài làm việc suýt mệt chết. Ăn không ngon sống không tốt. Công việc thì mệt. Mọi người ở nhà ăn ngon uống ngon, cũng không nhắc tới bọn con.”
Nước mắt của Lâm Tuyết Cúc chảy xuống đầm đìa.
Lý Xuân Hoa lúc đầu có chút chột dạ, nhưng nghe cô ta phàn nàn lại không khỏi nói: “Sao chứ, lúc đầu cũng là do bản thân con tự muốn ra ngoài. Nói khổ con cũng không chịu tin, giờ còn về nhà càm ràm.”
Lâm Tuyết Cúc đáp: “Nhưng chúng con khổ thật mà, con cũng không có nói vớ vẩn. Mẹ nhìn gương mặt, cánh tay và chân con này...”
“Anh cả, chị dâu về rồi à.”
Tô Mạn cũng từ trong phòng bước ra.
Hôm nay trời đổ tuyết, nên cô cũng từ công xã về nhà sớm hơn một chút. Đang sắp xếp công việc khi vào đông ở trong phòng, thì nghe thấy tiếng của hai vợ chồng Lâm Tuyết Cúc.
Cố tình cho bọn họ thời gian phát tiết, rồi mới đi ra.
Nghe thấy giọng Tô Mạn, Lâm Tuyết Cúc bỗng chốc im phắc đi, quay mặt về phía Tô Mạn, để cho cô nhìn thấy dáng vẻ phờ phạc của mình.
Tô Mạn nói: “Trông chị dâu có vẻ như đã làm việc rất chăm chỉ nhỉ. Lãnh đạo ở căn cứ có khen thưởng cho chị không?”
“Đương nhiên rồi, chị cố gắng vậy mà.” Lâm Tuyết Cúc lại phấn khởi: “Cũng chẳng gặp được mấy vị lãnh đạo, cơ mà hôm nay khi chụp ảnh, người ta còn đặc biệt chụp cho chị mấy tấm nữa đấy.”