Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Mấy chuyện này chủ nhiệm Hách vẫn chưa rõ đến, lần này nghe kể như thế, cảm thấy Lâm Tuyết Cúc này quả thật không tệ.
Ít có nữ đồng chí nào có được sự năng nổ như vậy.
Thành phần gia đình tốt, các thành viên có ý thức tư tưởng cao. Cộng thêm mối quan hệ với Tiểu Tô.
Chủ nhiệm Hách cảm thấy người này cực kỳ tốt, người như thế này bước vào đội ngũ hội liên hiệp phụ nữ, có thể truyền đạt tinh thần của mình cho các nữ đồng chí khác, thôi thúc tính tích cực trong các nữ đồng chí.
Vừa hay lúc trước đại đội Đại Kiều Loan có điều động lên một chủ nhiệm hội phụ nữ. Có một vị trí trống, có thể cho đồng chí đó thử vị trí này xem sao. Dù thế nào cũng có Tiểu Tô trông chừng, sẽ không có sai sót.
Vì tránh hiềm nghi, chuyện này bà ta không có bàn bạc với Tô Mạn mà tự mình quyết định.
Thế là một buổi chiều trước Nguyên Đán, tìm thời gian mà mọi người đều rảnh mở một cuộc họp ở đại đội Đại Kiều Loan.
Trong hai ba ngày qua, Lâm Tuyết Cúc có hơi mất tinh thần.
Tuyết vừa ngừng, mẹ chồng Lý Xuân Hoa đã hớn hở ra ngoài biểu diễn. Con dâu Tống Ngọc Hoa thì ở trong phân xưởng của đại đội may quần áo, ngay cả Nhị Trụ và Tam Trụ cũng đi đến học tay nghề.
Cô ta và Đại Trụ giống như bị lãng quên, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, làm cái gì cũng không có sức.
Tại cuộc họp, đại đội trưởng Quách dõng dạc thuật lại những thành tích và thay đổi của đại đội Đại Kiều Loan trong suốt gần một năm qua.
Mọi người chăm chú lắng nghe, trong lòng cũng vô cùng rạo rực.
Sau khi tổng kết, đại đội trưởng Quách lại tỏ vẻ phấn khích: “Năm nay, đại đội chúng ta được bình chọn là đại đội tiên tiến, tất cả đều là nhờ sự nỗ lực của các đồng chí.”
Nghe vậy, những người bên dưới đều hô hào lên.
Đại đội tiên tiến là có thể được phát thịt lợn đầu năm rồi.
“Ngoài ra, tôi còn phải biểu dương đồng chí Lâm Tuyết Cúc của đại đội chúng ta. Đồng chí Lâm Tuyết Cúc có biểu hiện rất xuất sắc trong công tác xây dựng nông nghiệp, được bình chọn là chiến sĩ thi đua.”
Lâm Tuyết Cúc nghe vậy thì ngẩn ra, kéo Tô Đại Trụ đến bên cạnh nói: “Đại Trụ, em không nghe lầm chứ, là tên của em phải không. Chiến sĩ thi đua?”
Tô Đại Trụ căng thẳng gật đầu: “Đúng vậy, là tên của em.”
Ngoại trừ Lý Xuân Hoa, Tô Mạn và Tô Thu Nguyệt không có ở nhà ra, những người khác nhà họ Tô đều đứng cùng với bọn họ, Tô Thiết Sơn nói: “Con dâu cả à, chính là con đấy.”
Lâm Tuyết Cúc xúc động nước mắt như sắp trào ra.
Còn chưa đợi cô ta mừng đến phát khóc, lại nghe thế đại đội trưởng Quách tuyên bố thêm một chuyện nữa: “Ngoài ra, bên phía công xã còn cảm thấy đồng chí Lâm Tuyết Cúc biểu hiện rất ưu tú, thái độ tích cực, có tư tưởng giác ngộ cao, cho nên, đề nghị cho đồng chí Lâm Tuyết Cúc đảm nhiệm chức chủ nhiệm hội phụ nữ của đại đội Đại Kiều Loan chúng ta. Có đồng chí nào có ý kiến phản đối gì đề nghị này không?”
Tô Đại Trụ: “... !”
Cả buổi họp bỗng dưng im lặng.
Lâm Tuyết Cúc làm chủ nhiệm của hội phụ nữ.
Mọi người đều lần lượt nhìn sang Lâm Tuyết Cúc.
Nhưng không ai lên tiếng phản đối. Suy cho cùng nữ đồng chí tự chủ động tham gia vào xây dựng nông nghiệp cũng chẳng có ai, sau khi tham gia rồi hành hạ bản thân thành như vậy thì càng không có ai nữa. Ngoài ra bối cảnh chính trị của cô ta càng cho cô ta thêm điểm cộng. Thứ hai, những thành viên trong gia đình cô ta đều có biểu hiện rất tốt, khiến mọi người cảm thấy Lâm Tuyết Cúc trở thành cán bộ của đại đội cũng là hợp tình hợp lý.
Khi bọn họ nhìn Lâm Tuyết Cúc, Lâm Tuyết Cúc cũng căng thẳng nhìn những người khác, thấy mọi người đều không phát biểu ý kiến, trong lòng cô ta vừa căng thẳng lại vừa hồi hộp.
Cuối cùng, đại đội trưởng Quách thấy không ai có ý kiến gì nên nói: “Vậy thì đồng chí Lâm Tuyết Cúc sẽ đảm nhiệm chức chủ nhiệm hội phụ nữ của đại đội Đại Kiều Loan chúng ta, chúng ta sẽ để thông báo ba ngày, nếu đến lúc đó có người ý kiến, vẫn có thể đến đại đội để góp ý. Bây giờ xin mời đồng chí Lâm Tuyết Cúc phát biểu vài câu.”
Lâm Tuyết Cúc giật mình một cái rồi bước qua.
Nhìn các xã viên đại đội đứng bên dưới, trước đây cô ta không sợ nhất là những người này, nhưng bây giờ, cô ta nhìn những người này, không che giấu được sự căng thẳng, trong lòng lại xúc động không biết phải nói gì cả, cuối cùng cũng không nhịn được mà vui mừng nói: “Sau này tôi nhất định sẽ phục vụ thật tốt vì mọi người, tôi sẽ học hỏi em gái tôi làm một cán bộ tốt! Mọi người hãy tin tưởng tôi, giám sát tôi.”