Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Lâm Tuyết Cúc chỉ đợi Tô Thu Nguyệt về nhà để khoe khoang chuyện mình làm cán bộ trước mặt cô em chồng - người duy nhất chưa biết gì cả. Cô ta nói: “Phải đấy, chị bận việc bên hội liên hiệp phụ nữ, làm gì có thời gian nghỉ ngơi.”
Tống Ngọc Hoa nói: “Đúng là rất bận, mùa đông lạnh quá, tay chị cũng không nhanh nhạy như trước, hiệu suất thấp hơn nhiều lắm.”
Tô Nhị Trụ nói: “Đám thợ mộc bọn anh học tập cũng không dễ dàng, ngày mai hết mưa mới có thể đi chặt vài cây.”
“Anh còn phải chặt trúc đây.” Tô Tam Trụ buồn bực nói.
“Ngày mai cha có thể làm bàn trang điểm cho mẹ các con rồi, kỹ thuật không đơn giản đâu, cha nhìn một lần là hiểu.” Tô Thiết Sơn cũng thổi phồng trước mặt con cái, không chê vào đâu được.
“Ôi dào ông nó, không cần gấp thế đâu, tôi lại chẳng vội dùng.” Lý Xuân Hoa nói.
Tô Thiết Sơn nói: “Không phải bà nói biểu diễn phải dùng nhiều dây buộc tóc, không có chỗ cất sao.”
Lý Xuân Hoa cười nói: “Tôi nói bừa mà ông nhớ kỹ thật.”
Tô Mạn: “…”
Lâm Tuyết Cúc cảm thấy sự nổi bật của mình bị giành mất, cô ta còn chưa có cơ hội nói với em chồng chuyện mình làm cán bộ đâu.
Thế giới quan của Tô Thu Nguyệt sắp nứt rồi, tại sao mỗi lần cô ta trở về, người nhà đều thay đổi nhiều như vậy.
“Mọi người đều bận thật ấy, sao bây giờ bận thế ạ?”
Lâm Tuyết Cúc thấy thời cơ đã đến, cô ta vô cùng hả dạ: “Đương nhiên rồi, em gái lớn à, em còn chưa biết đâu, năm nay chị lại được danh hiệu chiến sĩ thi đua đấy. À không, công xã thấy chị biểu hiện tốt nên cho chị làm chủ nhiệm của đội bên hội liên hiệp phụ nữ. Hội liên hiệp phụ nữ có quá nhiều việc, không phải rất bận sao?”
“…!”
Tô Thu Nguyệt không tin nổi mà nhìn chị dâu cả, ngay cả chị ấy cũng thế... Rốt cuộc trong nhà đã xảy ra chuyện gì?
Mãi đến giờ cơm tối, cuối cùng Tô Thu Nguyệt mới hiểu tình hình trong nhà. Chị dâu thứ hai Tống Ngọc Hoa may quần áo, chuyện này thì cô ta biết, mẹ già làm diễn viên, cô ta cũng biết, còn mấy người anh trai, hiện giờ họ đang tham gia các lớp đào tạo trong đội, học hỏi kỹ thuật, nói rằng năm sau sẽ tìm cơ hội để giành được nhiều công điểm. Công điểm có thể đổi lấy lương thực, đổi lấy tiền bạc. Về phần chị dâu cả... cái người so đo từng tí này, lòng dạ gian trá, suốt ngày chỉ dõi theo mẹ chồng em trai chồng em gái chồng, thế mà bây giờ lại có biểu hiện vượt trội trong lao động, trở thành cán bộ của đội.
Tô Mạn nhìn thấy Tô Thu Nguyệt bưng bát cầm đũa mà nét mặt như mất hồn, cô hỏi: “Chị à, chị thi thế nào ạ? Học kỳ hai của lớp mười một sắp sửa đến rồi, thành tích quan trọng lắm đó.”
“…” Tô Thu Nguyệt bỗng chốc lấy lại tinh thần, bưng bát cơm ăn ngấu nghiến, sau khi ăn thì tỏ vẻ mình muốn về phòng học bài. Còn chuyện thi lấy thành tích, cô ta cảm thấy vẫn ổn, phải đợi lấy phiếu điểm mới biết mình thi như thế nào.
Tô Mạn nói: “Chị cũng không cần đi lấy phiếu điểm đâu, ở đơn vị em có một đồng chí, cha của anh ta là lãnh đạo trường chị, đến lúc đó nhờ người ta mang về cho em là được, chị đỡ phải đi một chuyến.”
Lâm Tuyết Cúc nói: “Đúng đấy em gái lớn, em cũng đừng ra ngoài. Có thời gian thì em giúp chị và chị dâu thứ hai của em xóa nạn mù chữ đi.”
Bây giờ Lâm Tuyết Cúc không buồn khoe khoang, kiến thức học tập quan trọng hơn.
Từ khi vào đại đội, cô ta phát hiện mình thật sự thiếu sót quá nhiều thứ, bây giờ chẳng còn tâm tư hờn dỗi mẹ chồng hay so đo với Tống Ngọc Hoa. Chưa có thời gian học tập, thời gian công tác còn không đủ, đâu có rảnh rỗi lo mấy chuyện đấy.
…
Buổi tối trở lại trong phòng, Tô Thu Nguyệt thậm chí không bình tĩnh nổi.
Trông thấy em gái nhà mình đang chuẩn bị ngủ, cô ta nói: “Em à, chị dâu cả như vậy mà cũng có thể làm cán bộ ư?”
Không phải cô ta xem thường chị dâu cả, thật sự là quá hiểu con người này rồi. Vừa lười vừa tham, còn rất cay nghiệt, thích châm ngòi ly gián, lại thích tính kế người trong nhà. Không chịu thua thiệt chút nào.
Tô Mạn dựa vào trên gối đầu, híp mắt: “Như thế nào thì không thể làm cán bộ. Chị ngẫm lại xem, giờ trời lạnh chạy tới đội xây dựng làm việc giống như đàn ông cường tráng, mệt nhọc ngã xuống còn muốn đứng lên, người bình thường làm được hả?”
Chuyện này thật đúng là không làm được. Bản thân Tô Thu Nguyệt sẽ không quyết tâm như thế.
Trong lòng nói không nên lời là cảm giác gì, cảm thấy tất cả nhận thức trước kia đều bị phủ định.