Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 243 - Chương 243 - Được Chọn

Chương 243 - Được chọn
Chương 243 - Được chọn

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

Sự mới mẻ trong chăn nuôi lợn của đại đội cũng phai dần trong vài ngày.

Ngược lại, thông tin công xã sắp khai trương lò gạch khiến các xã viên không khỏi xôn xao.

Con người coi trọng ăn mặc ở và đi lại. Mặc quần áo cũng xem là chuyện nhỏ, mọi người cũng quen với việc mấy chị em gái mặc cùng một chiếc quần rồi, còn về việc ăn cơm, đó là chuyện của nhà ăn phải lo.

Chính là vấn đề nhà ở, đây cũng là một chuyện quan trọng trong mắt mọi người. Dẫu sao thì trẻ con trong nhà cũng trưởng thành hết rồi, nhà không đủ để ở đấy.

Ở huyện thành người ta vì không có đất xây nhà, nên mới mấy người sống chen chúc trong một căn phòng nhỏ đấy. Nhưng nông thôn bọn họ, nền móng đất đai to như thế này, nếu như chen chúc vào nhau thì thiệt thòi rồi.

Lúc trước còn có lò gạch, sau đó vì luyện thép nên cũng không mở nữa. Trong thôn đã không xây nhà cửa mấy năm nay rồi. Rất nhiều chàng trai vì không có nơi ở mà không có được đối tượng đấy, ví dụ như đồng chí Tô Tam Trụ của nhà họ Tô.

Cho nên bây giờ mở lò gạch, mọi người đều rất vui mừng. Cho dù nung ít gạch hoàng thổ cũng được. Chỉ cần có thể xây nhà, để cho người nhà sống thoải mái hơn chút là được.

Lúc tin tức được lan truyền ra ngoài, còn có người chạy đến nhà Tô Mạn hỏi chuyện này có thật không.

Sau khi có được câu trả lời xác nhận, thì hỏi khi nào mở lò gạch. Sau khi nung gạch ra thì có giá như thế nào, nếu như không đủ tiền thì có thể tìm đại đội mua chịu không.

Đội trưởng Quách cũng rất quan tâm đến chuyện này, ông ta đại diện đại đội đến hỏi Tô Mạn tình hình cụ thể thế nào.

Tô Mạn nói: “Chuẩn bị mở rồi. Nhưng mà bọn cháu còn phải sắp xếp người đi học kĩ thuật. Có kĩ thuật tốt rồi mới bắt đầu nung. Còn về vấn đề mua chịu sau đó, cũng phải xem sản lượng của lò gạch này như thế nào. Dù sao lần này chúng ta làm, phải làm tốt hơn chút, cố gắng đạt được chất lượng tốt hơn.”

Đội trưởng Quách thở dài, năm nay làm gì cũng phải cần kĩ thuật rồi.

Thông qua giới thiệu của bí thư Trình, công xã bên này cuối cùng cũng thỏa thuận được với xưởng gạch của huyện rồi, có thể đi học kĩ thuật.

Nói ra cũng xem như là vì thời đại này thiếu thốn vật tư, bất cứ thứ gì cũng trong trạng thái cung nhỏ hơn cầu, cho nên xưởng gạch hoàn toàn không sợ một lò gạch nhỏ của công xã giành mất việc làm ăn. Ngược lại còn hi vọng lò gạch này xây dựng nên, có thể giảm bớt áp lực cho huyện.

Cho nên muốn học kĩ thuật, không nói lời nào đã sắp xếp người qua học rồi. Còn về việc sắp xếp người qua chỉ đạo, đó là điều không thể, dù sao xưởng gạch cũng thiếu nhân tài.

Công xã chọn vài người lúc trước có kinh nghiệm trong lò gạch đi học kĩ thuật.

Đồng chí Tô Đại Trụ không có được cơ hội này, bởi vì đầu óc không được linh hoạt, đi rồi sẽ làm nhỡ việc.

Vốn dĩ nghĩ những người từng làm trong lò gạch này tốt xấu gì cũng có chút kinh nghiệm, học sẽ dễ dàng hơn.

Kết quả những người này đi xong về liền trong ngày.

Các đồng chí lâu năm đều là người nửa mù chữ, nhìn không hiểu tài liệu học tập của xưởng gạch.

Số liệu, nhiệt độ, còn có một số công thức gì đó của người ta…… Không hiểu, hoàn toàn không hiểu.

Có một bác thợ vô cùng cảm khái nói: “Kĩ thuật viên của họ đều là sinh viên!”

Sinh viên nung gạch, một chuyện hiếm lạ đấy.

Các bác thợ này xem như được mở rộng tầm mắt.

Đừng nói là bọn họ, mà Tô Mạn xem những tài liệu đó, có vài chỗ cũng xem không hiểu đấy. Dẫu sao thì ngành cô học là khoa học xã hội. Muốn cô đi học, nghiên cứu kĩ thì đương nhiên cũng không vấn đề gì. Nhưng mà không thể chuyện gì cũng để cô làm được.

Nhưng mà không cần lo lắng, bây giờ công xã bọn họ cũng không thiếu người có kiến thức.

Tô Mạn nói: “Công xã chúng ta không phải có một đội thanh niên trí thức tích cực sao? Lúc này có thể xem như là dùng vào việc cần thiết rồi, sắp xếp họ đi học đi.”

Bí thư Trình bảo văn phòng tổng hợp bên kia tổng hợp tư liệu của các thanh niên trí thức.

Trong những năm gần đây, công xã Bắc Hà không tiếp nhận nhiều đồng chí thanh niên trí thức tự nguyện về nông thôn. Tổng cộng hết lại cũng chỉ có khoảng mười người.

Học lực dưới cấp ba thì bỏ qua, học khoa học xã hội cũng bỏ qua. Cuối cùng chọn ra được ba học sinh cấp ba, đều là nam thanh niên, trong đó có Thôi Hướng Bắc.

Sau khi đội trưởng Quách nhận được thông báo, vội vàng đến tìm Thôi Hướng Bắc.

Bình Luận (0)
Comment