Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 244 - Chương 244 - Thực Tế

Chương 244 - Thực tế
Chương 244 - Thực tế

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

Đây là một chuyện vinh quang đấy, dẫu sao Thôi Hướng Bắc cũng là thanh niên trí thức trong đội mình, nếu như học được kĩ thuật rồi, sau này còn có thể dạy cho người trong đội đấy.

Lúc ông đến trại nuôi lợn thì Thôi Hướng Bắc đang nấu thức ăn cho lợn. Những chuyện khác anh đều để cho Tô Nhị Trụ làm, duy chỉ có chuyện này là anh không yên tâm, lo lợn ăn sẽ đau bụng.

Đội trưởng Quách thấy anh có tâm với lợn như vậy, ấn tượng về việc không phục quản giáo của anh trước đây cũng phải đi bớt, ông nói với vẻ mặt ôn hòa: “Thanh niên trí thức Thôi à, nói cho cháu biết một tin tốt. Công xã bên kia sắp mở lò gạch rồi, muốn chọn thanh niên trí thức ưu tú đi lên huyện học kĩ thuật nung gạch. Công xã chọn cháu với hai thanh niên trí thức khác đi đấy.”

“Cháu còn bận nuôi lợn, không có thời gian.” Thôi Hướng Bắc đáp.

Nếu như đổi lại người khác, đội trưởng Quách đã cho ăn dép từ lâu rồi. Nhưng mà đối với Thôi Hướng Bắc, ông có chút không muốn ra tay. Dẫu sao thì có đánh, nhất định cũng đánh không trúng.

Vì thế ông tận tình khuyên bảo: “Ôi chao, chuyện này cháu dặn dò Tô Nhị Trụ làm là được rồi. Cháu cứ giao việc cho rõ ràng. Cái chuyện này đi mất vài ngày thôi. Học xong sớm thì về sớm mà. Hơn nữa, lò gạch cũng do Tô Mạn phụ trách, tốt xấu gì cũng là cán bộ của đại đội chúng ta, quan hệ của cháu với Tô Nhị Trụ cũng rất tốt, có phải cũng nên quan tâm một chút đúng không?”

Thôi Hướng Bắc nghe vậy, vẻ mặt đầy ngạc nhiên: “Không phải cô ấy muốn nuôi lợn sao, sao lại qua nung gạch rồi?”

“Đâu có, công xã đâu nói muốn nuôi lợn, Tô Mạn nói rồi, nuôi lợn nhiều rủi ro, không gấp. Nung gạch trước.”

Thôi Hướng Bắc: “……”

….

Sau một hồi giáo dục tư tưởng của đội trưởng Quách, Thôi Hướng Bắc đã đồng ý rút thời gian ra đi học kĩ thuật nung gạch. Cho nên công việc ở trại nuôi lợn, đương nhiên là sẽ giao cho một mình Tô Nhị Trụ làm.

Trong mấy ngày này, Tô Nhị Trụ cũng không cần phải xuống ruộng làm nữa, cứ hầu hạ mấy chú lợn này cho tốt.

Nghe thấy tin này, Tô Nhị Trụ lại vui, dù sao những công việc đó có thể làm xong trong nửa ngày, nửa ngày còn lại không phải chỉ ở đó trông chừng những con lợn đó là được rồi sao?

Kết quả là trước khi Thôi Hướng Bắc đi, đã làm cho anh ta một thời gian biểu làm việc mới.

Công việc quả thực vẫn là công việc của nửa ngày, nhưng mà bên trong sắp xếp là, buổi sáng buổi chiều đều phải làm một lượt công việc mà Tô Nhị Trụ làm trước kia. Cũng chính là một ngày dọn dẹp chuồng lợn hai lần, lợn con phải được tắm hai lần một ngày, phân lợn cũng phải dọn dẹp một ngày hai lần. Tốt nhất là chỗ nào bẩn thì dọn dẹp. Lý do mà Thôi Hướng Bắc đưa ra cho những điều này là, nửa ngày mà trước kia Tô Nhị Trụ không làm, tự anh đã làm như vậy đấy. Bây giờ anh phải đi học rồi, Tô Nhị Trụ cũng phải nhận những công việc này. Dù sao buổi sáng hay chiều thì cũng đừng nghĩ đến việc nghỉ ngơi.

“……”

Phạm vi của xưởng nung gạch trong huyện cũng không tính là quá lớn, nhưng mà chất lượng gạch sản xuất ra mỗi ngày cũng không tệ. Dù sao thì cũng do huyện xây dựng nên, phương diện phân phối vẫn là rất tốt, nhân viên chỉ đạo kĩ thuật trong đó, ngoài bác thợ cả đời nung gạch ra thì còn có sinh viên làm chỉ đạo kĩ thuật.

Đến cùng với Thôi Hướng Bắc còn có hai nam thanh niên trí thức khác, đều là người từ đội sản xuất đến.

Họ cũng giống với Thôi Hướng Bắc, đều là phần tử trí thức trẻ tuổi. Người có tuổi lớn hơn chút cũng chỉ có hai mươi tuổi, cũng là người được phân xuống liên tiếp trong hai năm đầu.

Hơn nữa hai người đều đeo kính, nhã nhặn lịch sự, vừa nhìn là biết phần tử trí thức.

Thôi Hướng Bắc thì ngược lại, thân hình cao lớn khỏe mạnh, để gội đầu cho tiện, anh còn cắt tóc đầu đinh rất ngắn. Anh cũng không khiêm nhường lễ phép như người ta, nhìn không giống người có văn hóa, mà ngược lại giống một tên côn đồ nông thôn hơn.

Cho nên lúc nhân viên chỉ đạo người ta hướng dẫn, cứ thanh thản hướng dẫn cho hai người nhã nhặn lịch sự kia, còn Thôi Hướng Bắc thì để mặc anh lại đằng sau.

Thôi Hướng Bắc cũng không thích tụ tập lại, anh cầm tài liệu đi ở đằng sau, tai thì nghe người ta giảng bài, mắt thì nhìn chăm chú vào những cái lò nung gạch đó.

Ở đây không có mùi kì quặc của phân, nhân viên chỉ đạo kỹ thuật cũng ăn mặc rất gọn gàng sạch sẽ. Môi trường làm việc khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.

Bình Luận (0)
Comment