Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Cô cũng quen đường quen lối, đầu tiên là tìm xưởng may. Dẫu sao cô và bọn họ qua lại công việc với nhau nhiều, người ta cũng đủ thân quen.
Hơn nữa người của xưởng quần áo cũng không ít, hàng trăm người. Cũng bởi vì quy mô không lớn, vậy nên bọn họ không có ký túc xá cho công nhân của mình. Mà phân phối ra đông một phần, tây một phần mà ở, không thể tập trung. Phòng được phân còn là loại phòng đơn, phòng bếp nhà vệ sinh đều dùng chung.
Đến cả nhà của chủ nhiệm Cao của hội phụ nữ cũng là phòng đơn như thế.
Vì đã quen thuộc rồi nên lúc Tô Mạn tới, chủ nhiệm Cao tự mình tiếp đãi nhiệt tình: “Nghe nói giờ cô không làm ở hội phụ nữ nữa, lần nào họp hành cũng nhắc tới cô, thật tiếc quá. Sao cô lại rời khỏi hội phụ nữ thế?”
Tô Mạn cười đáp: “Chúng ta là những viên gạch, tổ chức cần tôi góp gạch ở đâu thì tôi đợi ở đó.”
“Nhìn sự giác ngộ của cô đi, thảo nào chủ tịch Nhậm nhớ nhung cô. Cô không ở trong hội phụ nữ nữa, mà bà ấy vẫn cứ khen cô trong mỗi lần họp. Nói là trước đây lúc cô ở hội phụ nữ tốt thế nào. Bảo chúng tôi theo đó học tập. Nói rằng trong hội phụ nữ không thể chỉ có một mình đồng chí Tô Mạn biết làm việc.”
Tô Mạn nói: “Chủ tịch Nhậm cố ý khích mọi người thôi. Bà ấy vừa lòng với mọi người lắm. Lần này tôi đến xưởng phát hiện hội phụ nữ làm khá tốt đấy. Biểu ngữ kia dán rất rõ ràng. Tôi nhìn thấy dòng chữ bên dưới biểu ngữ là hội phụ nữ của chúng ta thì trong lòng lập tức cảm thấy thân thiết.”
Chủ nhiệm Cao cười nói: “Đúng rồi, hôm nay cô đến làm gì thế, vẫn là chuyện quần áo hả?”
Tô Mạn lắc đầu cười: “Không phải, lần này đến là muốn bàn chuyện lớn hơn. Xưởng trưởng Chu có ở đây không?”
“Chuyện gì thế?”
“Chẳng phải là ở chỗ tôi có mở một lò gạch sao, nên là muốn đến bàn bạc với xưởng trưởng Chu xem trong xưởng có cần gạch không.”
Chủ nhiệm Cao đáp: “Vậy cô đến mất công rồi, xưởng chúng tôi bây giờ không cần mở rộng.”
Tô Mạn cười: “Tôi đã đến rồi, tốt xấu gì cũng phải gặp xưởng trưởng Chu. Có điều trước khi gặp xưởng trưởng Chu thì tôi phải tìm cô để nghe ngóng tình hình nhà ở của xưởng, cô phải nói hết những gì cô biết với tôi đó.”
Trong chốc lát chủ nhiệm Cao không hiểu ra làm sao.
…
Sau một tiếng, Tô Mạn đã hiểu về tình hình phòng ở của xưởng quần áo. Sau đó cô đứng dậy đi đến phòng làm việc của xưởng trưởng Chu.
Lúc này xưởng trưởng Chu đang bận.
Có điều vì chuyện hợp tác với công xã Bắc Hà, nên cũng không để Tô Mạn đợi lâu.
Xưởng trưởng Chu vừa mời Tô Mạn uống trà vừa nói: “Chú nói này chủ nhiệm Tiểu Tô, gần đây cháu bận gì thế mà lâu rồi không đến xưởng.”
Tô Mạn bưng chén trà nói: “Công xã bên cháu có mở một lò gạch, bận liên miên giờ mới xong chuyện. Nhắc mới nhớ, cháu nghĩ trong xưởng của chú có nhu cầu về phương diện này, cho nên cháu đến đây xem thử.”
Xưởng trưởng Chu vừa nghe thấy vậy thì cười ha ha: “Bọn chú thật sự không có nhu cầu về phương diện này, hơn nữa, nếu như có nhu cầu thì bọn chú có thể đến bên xưởng gạch của huyện mua, cũng không thể nào chạy đến bên công xã các cháu được.”
“Xưởng gạch kia cũng không gần, khoảng cách cũng không gần hơn chỗ chúng cháu là mấy.”
Nói là xưởng gạch ở huyện, nhưng để nung gạch tại chỗ, nên chọn vị trí cũng ở xa huyện.
Nhưng xưởng trưởng Chu không để ý vấn đề khoảng cách, mà là không có ý kiến gì về gạch của công xã: “Nhưng bọn chú thật sự không cần.”
Tô Mạn cười nói: “Cháu nghe nói xưởng vẫn chưa có khu tập thể dành riêng cho công nhân viên. Xưởng trưởng Chu không muốn xây một cái à?”
Xưởng trưởng Chu lắc đầu: “Cái này cần không ít tiền, xưởng nhỏ như bọn chú không dám nghĩ tới.”
Tô Mạn nói: “Vậy nếu như xưởng không phải bỏ ra đồng nào mà có thể xây khu tập thể cho công nhân viên thì sao?”
“Không bỏ ra đồng nào?” Xưởng trưởng Chu nhìn cô, cảm thấy dáng vẻ như có chút trêu đùa vậy.
“Cháu nói thật đấy. Nếu có cách, xưởng trưởng Chu có muốn xây không?”
“Đương nhiên là muốn xây rồi.” Xưởng trưởng Chu không hề do dự nói.
Tô Mạn cười nhẹ: “Nếu cháu có thể giúp chú đưa ra ý tưởng, lúc xưởng xây nhà có thể tìm bên cháu lấy ít gạch không. Quy mô lò gạch của chúng cháu không lớn nhưng chất lượng gạch không kém.”
Cô nói xong thì cầm túi hành lý lên, cầm viên gạch trong túi ra đưa cho xưởng trưởng Chu xem.
Xưởng trưởng Chu cũng hiểu, cầm lấy viên gạch nhìn màu sắc, nghe âm thanh, sau cùng đi ra khỏi văn phòng đập xuống đất.
“Đây là gạch của các cháu nung, bên cháu có kỹ thuật đó hả?”