Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn đáp: “Bên cháu đi học hỏi của xưởng gạch trong huyện.”
Xưởng trưởng Chu cười đáp: “Gạch này là gạch tốt, nhưng tạm thời bên chú không dùng tới. Cháu thật sự có cách khiến xưởng bên chú không tốn tiền mà xây được nhà sao? Không phải là bán chịu chứ, như thế bên chú có thể cân nhắc qua.”
Tô Mạn cười, nghĩ hay nhỉ, trả bằng tiền mặt.
...
Tô Mạn cười nói: “Dù là bán chịu thì xưởng vẫn phải trả tiền mà. Chúng ta nói cách này này nhé, đó là xưởng không cần bỏ tiền nhưng vẫn có thể xây nhà. Hơn nữa công nhân muốn xây bao nhiêu đều được.
Xưởng trưởng Chu nghe xong thì vẻ mặt càng không tin: “Cách gì? Cháu nói xem nào.”
Tô Mạn đáp: “Nếu như xưởng dùng cách của cháu nói để xây nhà thì gạch…”
“Điều đó còn phải nói sao, đương nhiên là ưu tiên dùng gạch của bên cháu rồi.” Xưởng trưởng Chu không nói hai lời. Nếu như có thể giải quyết vấn đề nguồn tiền thì chuyện chọn gạch ở đâu còn phải nghĩ sao? Đó đều là vấn đề nhỏ!
“Cháu nói cách của mình trước đi, chú vẫn không tin là xưởng không bỏ tiền mà có thể xây nhà?”
Tô Mạn lại lấy một quyển sổ kế hoạch từ trong túi ra.
Bên trên đầu đề là mô phỏng phương án xây dựng nhà cho công nhân viên xưởng. Bên trong có rất nhiều chi tiết, nhưng tổng thể của kế hoạch là để công nhân viên tự bỏ tiền xây nhà.
“Công nhân có tiền, xưởng có đất. Công nhân muốn xây nhà nhưng không có đất, xưởng thì không có tiền không thể xây nhà. Vậy nên cháu nghĩ tại sao không hợp tác để xây nhà. Nhà được xây lên, công nhân có quyền ở và tất cả các quyền. Nhưng đất là của xưởng. Trong tương lai nếu xưởng cần dùng đến miếng đất đó để xây thứ khác thì chỉ cần dựa theo giá trị thị trường mà bồi thường cho công nhân rồi có thể thu hồi nhà.”
Cô nêu ra quan điểm này, đương nhiên là vì chỉ trong mười mấy năm nữa, sẽ không có sự thay đổi lớn. Căn bản là nhà sẽ không biến động. Xưởng trưởng Chu cũng tuyệt đối không nghĩ tới sẽ có một ngày đất còn đáng tiền hơn nhà. Cũng không biết rằng trong tương lại nhà rất được giá, đến lúc đó dựa theo giá thị trường mà đưa cho công nhân thì sẽ là một khoản lớn. Vậy nên cũng sẽ không nghĩ đến chuyện phá đi nó. Cơ bản là sau khi xây nhà xong thì sẽ không phá nó đi.
Đương nhiên, sau này có phá hay không thì không phải là chuyện bây giờ cần xem xét, cũng không phải chuyện mà Tô Mạn phải lo lắng. Dù sao cô chỉ quan tâm chuyện xây nhà, bán gạch đi lấy tiền về là được.
Xưởng trưởng Chu nhìn Tô Mạn đưa ra quyển sổ kế hoạch, sau đó cầm điếu thuốc tiếp tục hút.
Hút một lúc thì dừng lại, trừng mắt nhìn Tô Mạn: “Chú nói này chủ nhiệm Tiểu Tô, sao mà cháu nghĩ ra được cách này thế.”
Tô Mạn đáp: “Chẳng qua là do cháu quá nóng lòng nên mới nghĩ ra được cách này. Xưởng trưởng Chu, chú cảm thấy cách này có được không? Cháu cũng hiểu biết nhất định về chuyện cư trú của công nhân trong xưởng, nhà ở của công nhân không dễ dàng gì, nhà cháu cũng coi như có hai công nhân, cũng không được phân phòng to. Mấy đời ở trong một nhà vừa ồn ào vừa đông đúc, tình trạng này cứ thế kéo dài thì không ổn, cần phải nhanh chóng xây nhà. Hơn nữa dùng số tiền tiết kiệm kia để xây nhà, có thể nhận được một căn nhà mà người khác không cách nào cướp đi được, cho dù trong tương lai căn nhà này có bị thu hồi cũng sẽ phải dựa theo giá thị trường để bồi thường, tương đương với việc tiết kiệm tiền đó, đúng không?” Hơn nữa còn là bảo đảm giá trị của tiền gửi, không lo mất giá.
Hiện tại muốn xây nhà nhiều nhất là 1000 tệ, nếu như gửi trong ngân hàng mười mấy năm, sau này cũng không thể mua được nhà.
Tô Mạn cảm thấy bản thân đã làm được chuyện tốt.
Xưởng trưởng Chu suy nghĩ một hồi, mở miệng hỏi: “Đưa tất cả quyền cho công nhân, vậy tương lai trừ phi cái phòng đó bị phá mới có thể thu hồi, nếu xưởng cần phòng đó phân phối cho công nhân khác thì sao?”
Hiện tại mặc dù nhà của công nhân để công nhân ở, nhưng nếu xưởng muốn thu hồi chỉ cần đánh tiếng với người ta là người ta phải chuyển ra, để phòng lại.
“Công nhân lấy tiền tiết kiệm để xây nhà, thì phải đưa cho người ta sự bảo vệ mới được. Nếu không thì ai vừa lòng lấy tiền ra? Chúng ta phải xem xét cách nghĩ của đồng chí công nhân. Nếu có công nhân mới thì lại xây tiếp. Xây nhà mà xưởng không cần bỏ tiền, sao lại không xây nhiều hơn?”