Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Xưởng phó Lý nghe được lời này, trong lòng có hơi bất an: “Cho nên hôm nay các cháu tới...”
Tô Mạn nói: “Chúng cháu nghĩ, kỹ thuật nung gạch cũng là nhờ ngày trước học ở bên xưởng nung gạch. Khi ấy xưởng nung gạch cũng một lòng quan tâm bọn cháu. Bây giờ chúng cháu đã trưởng thành rồi, cũng nên quay về giúp đỡ xưởng nung gạch, cho nên chúng cháu cảm thấy đơn hàng này, chúng ta có thể hợp tác với nhau.”
Xưởng phó Lý cuối cùng cũng nghe được lời mà mình muốn nghe: “Những đơn hàng này của các cháu, định luân chuyển đến nhà xưởng của bọn chú sao?”
Tô Mạn mỉm cười: “Đúng, không sai, nhưng sau khi thông qua hội nghị thảo luận, chúng cháu cũng không thể không lo lắng đến vấn đề cảm xúc của các công nhân. Nếu như bọn họ biết, những đơn hàng này của bọn cháu lại chắp tay nhường cho người ta như vậy, đoán chừng tâm trạng sẽ chịu sự đả kích nhất định. Xưởng phó Lý cũng biết chúng cháu ở bên dưới khó có được hình thức tốt như vậy. Cho nên hy vọng phía bên xưởng nung gạch có thể quan tâm bọn cháu một cách thích đáng. Ví dụ như sau này người khác xây dựng, lấy gạch từ phía bên bọn cháu. Chúng cháu sẽ luân chuyển một phần đến xưởng các chú. Khi trong xưởng các chú có việc, cũng phải chuyển một phần đến xưởng chúng cháu. Như vậy mọi người đều có cơm ăn. Cháu tin rằng một đơn vị lớn giống như xưởng nung gạch, sẽ không keo kiệt một miếng cơm này đâu.”
Bí thư Trình nói: “Chắc chắn sẽ không đâu, đơn hàng của bọn họ lớn biết bao, cũng sẽ không nghĩ đến việc vớt lợi ích ở chỗ chúng ta, sẽ không ăn một miếng cơm của chúng ta đâu. Bọn họ sẽ không làm ra loại chuyện này, vì dù sao cũng là đơn vị lớn mà!”
Xưởng phó Lý: “...”
Bí thư Lâm ở một bên ngồi uống trà, nhìn thấy bọn họ kẻ xướng người họa như vậy, suýt chút nữa thì phun nước trà trong miệng ra.
Nhưng rõ ràng, xưởng phó Lý cũng không phải người dễ bị lừa như vậy, có thể ngồi lên vị trí này, da mặt vẫn có hơi dày. Ông ta cũng không nhắc đến chuyện hợp tác gì, mà là cười nói: “Đơn hàng lớn như vậy, cho dù lò gạch của các cháu mở rộng, cũng sẽ không có nhiều công nhân tới nung gạch đến thế. Một ngày cùng lắm cũng chỉ nung được một chút gạch như vậy, một khi số lượng yêu cầu lớn, các cháu không thể cung ứng nổi. Đến khi đó cũng sẽ làm lỡ nhiệm vụ xây nhà của người khác. Đây cũng chuyện không tốt.”
Nếu như đám người Tô Mạn thật sự vì lợi ích cá nhân mà làm lỡ việc xây dựng nhà xưởng ở trong huyện, đến khi đó chính là vấn đề lớn.
Bí thư Trình chịu đựng không chửi mẹ nó.
Tô Mạn gật đầu: “Không sai, đây đúng thực là một vấn đề. Cho nên chúng cháu cũng đã tìm ra phương án giải quyết. Một chính là chúng cháu và xưởng nung gạch trong huyện giúp đỡ lẫn nhau. Cách khác chính là xây dựng lò gạch ở những công xã khác. Chúng cháu ở bên dưới có nhiều công xã như vậy, đến khi đó chúng cháu lại sắp xếp cho nhân viên kỹ thuật đi giúp bọn họ xây dựng lò gạch, kết thành đơn vị hợp tác, mười mấy lò gạch cũng hoàn toàn đủ rồi nhỉ.”
Xưởng phó Lý: “...”
Bí thư Lâm đã có chút động tâm, không nhịn được mà chen miệng vào: “Phương án này ngược lại cũng tốt, đợt trước bọn họ cũng gọi điện đến chỗ tôi, nói muốn mở lò gạch.”
Bí thư Trình bảo: “Bí thư Lâm, ông yên tâm, nếu như bên này không bàn được, vậy chúng tôi trở về sẽ giúp bọn họ mở lò gạch, đều là đơn vị anh em cả, hẳn nên giúp đỡ lẫn nhau.”
Xưởng phó Lý tức giận muốn vỗ bàn, nhưng bàn tay lại thu lại, cuối cùng nói: “Tôi phải bàn bạc với xưởng trưởng đã.”
“Khi nào có thể quyết định?” Bí thư Trình truy hỏi: “Nếu như kéo dài thời gian, phía bên chúng tôi không kịp xây dựng lò gạch là không được đâu.”
Mặt của xưởng phó Lý đã hơi nghẹn đến đỏ bừng: “... Ngày mai, ngày mai sẽ chính thức trả lời.”
“Tốt tốt tốt, thời gian này được.” Bí thư Trình vui vẻ bắt tay ông ta: “Hy vọng sau này hai bên cùng hợp tác vui vẻ.”
….
Xưởng phó Lý nổi giận đùng đùng rời đi, Tô Mạn và bí thư Trình thì lại bị bí thư Lâm giữ lại.
“Vừa rồi kiến nghị đó của Tiểu Tô cũng rất được, nếu như có thể kéo theo nhiều công xã hơn trưởng thành, cũng là một chuyện tốt.”
Nhưng đối với bí thư Trình và Tô Mạn mà nói, đó cũng không phải là phương án số một. Bởi vì mục đích cuối cùng của bọn họ là tìm một lò gạch để làm đường lui, nếu như dẫn thêm những lò gạch khác, rất có khả năng mọi người đều không mở nổi nữa.