Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 274 - Chương 274 - Đoán Ý

Chương 274 - Đoán ý
Chương 274 - Đoán ý

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

Tô Mạn giải thích: “Bí thư Lâm, chúng cháu xin nói thật, thực ra cách này cũng chỉ là khiến đám người xưởng phó Lý biết chúng cháu có một con đường lui mà thôi, nhưng nếu như thật sự làm, thì đó cũng không phải là cách tốt nhất. Nếu như các lò gạch đều mở lên, đợi sau khi trong huyện chúng ta không còn yêu cầu nữa, toàn bộ lò gạch lại phải đóng cửa, đến khi đó những người khác sẽ chịu sự đả kích rất lớn.”

Nghĩ cẩn thận, trong một huyện mở mười mấy lò gạch cũng là chuyện rất đáng sợ. Người có kiên nhẫn cỡ nào, cũng không thể kéo theo một đội ngũ lớn như vậy được. Nếu như đây là sản phẩm nhỏ, Tô Mạn còn có thể nghĩ cách bán ra bên ngoài, nhưng gạch thì… thật sự không có cách nào tiêu thụ ra bên ngoài.

Bí thư Lâm nghe vậy, cũng thở dài. Ông ấy đương nhiên cũng biết đạo lý này, chỉ là vừa rồi trong lòng nghĩ nếu như mọi người có thể cùng nhau giàu có thì càng tốt hơn. Dù sao bây giờ nếu như nhà ăn lớn định giải tán, các xã viên có một khoảng thời gian sinh hoạt càng gian khổ hơn.

Nghĩ đến đây, ông ấy lại hỏi bí thư Trình: “Nhà ăn lớn ở phía các ông có tình huống gì không?”

Sao lại nhắc đến nhà ăn lớn ở đây? Bí thư Trình chẳng hiểu gì cả, nhưng vẫn nghiêm túc đáp: “Vẫn như hai năm trước thôi, mọi người cùng nhau ăn cơm, nhưng vẫn ăn không đủ no.”

Chuyện này khiến bí thư Lâm nghe thấy mà trong lòng khó chịu. Vào năm 58, mọi người mới ăn ở nhà ăn lớn, mỗi ngày đều ăn no căng bụng, đều béo lên. Lúc đó mọi người thật sự cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng bây giờ lại thành cái dạng này.

Đề tài nói đến đây, bí thư Lâm cũng không muốn tiếp tục nói chuyện nữa.

“Chuyện phía bên nhà ăn, các ông phải chú trọng, bình thường có vấn đề gì thì làm tổng kết báo cáo.”

“Được.” Bí thư Trình không nói hai lời mà đồng ý.

Bí thư Lâm lại nhìn Tô Mạn: “Tiểu Tô ở bên dưới làm việc không tồi, trên tổ chức đang quan sát cháu, phải tiếp tục nỗ lực.”

Tô Mạn nghiêm túc đáp: “Bí thư Lâm, cháu sẽ cố gắng làm việc, phục vụ nhân dân, không làm phụ sự kỳ vọng của tổ chức.”

Bí thư Trình vừa nghe lời này của bí thư Lâm, mí mắt sắp nhảy lên.

Đây là có ý gì đây, trên tổ chức quan sát Tiểu Tô làm gì? Tổ chức của Tiểu Tô là công xã Bắc Hà cơ mà!

Nhưng mãi cho đến khi ông ta rời khỏi văn phòng của bí thư Lâm, ông ta vẫn không có lá gan để oán hận bí thư Lâm.

Ngược lại khi ngồi trên xe kéo trở về công xã, ông ta hỏi: ‘Sao bí thư Lâm lại nói đến chuyện nhà ăn vậy? Tiểu Tô, nhà ăn của đại đội chúng ta làm sao à?”

“Bí thư Trình, cháu nói thực, mọi người ở nhà ăn không được ăn no. Dù sao thì một nồi cơm to muốn nấu cơm cho nhiều người như vậy, không có khả năng thật sự làm đến mức người nào cũng đều có thể ăn no căng. Tóm lại sẽ có người nhiều người ít. Nói là cùng nhau ăn cơm, nhưng cũng không thể bằng nhau được.” Đặc biệt là ở đội sản xuất khác còn có các cán bộ đại đội được ưu ái đặc biệt.

Bí thư Trình cũng cảm thấy nhà ăn này càng ăn càng không có sức. Mấu chốt là áp lực vẫn rất lớn.

Nếu như các hộ gia đình đều tự mình ăn, vậy cho dù là người ta đói bụng, đó cũng là của cá nhân người ta, sau này phía bên công xã muốn giúp đỡ, nhưng đó cũng là có số lượng thôi. Nhưng ăn ở nhà ăn thì khác, để đảm bảo nhà ăn không dừng hoạt động, mỗi lần đều trợ cấp không ít lương thực.

Ai kêu công xã Bắc Hà bọn họ không có lòng dạ đen tối, không thể nhìn các xã viên đói đến sinh bệnh được.

Tô Mạn nói: “Bí thư Trình, nhà ăn của chúng ta cũng mở được hai, ba năm rồi, cháu nghe ý tứ của bí thư Trình, thấy hơi lo lắng nhà ăn sẽ không thể mở được nữa…”

“Không sao, nếu như không mở được nữa, chúng ta cũng có cách của không mở.” Nếu là ông ta, không mở cũng được, nhà mình tự ăn ở nhà mình, xem ai còn làm biếng.

Tô Mạn lo lắng bảo: “Mọi người đều là người chịu khó, ngược lại cũng dễ ăn, nhưng cháu lại lo lắng một điểm, đó là phải giải quyết thế nào với dụng cụ nhà bếp đây.”

Bí thư Trình: “…”

Mãi cho đến khi về công xã, bí thư Trình vẫn còn suy nghĩ đến vấn đề này. Trong lòng thì thầm, đúng vậy, nếu như nhà ăn này giải tán, vậy lấy đâu ra mấy cái chảo, nồi sắt kia?

Những năm này quốc gia thiếu nhất chính là thép. Khi ấy công xã bọn họ vì luyện thép, các xã viên đều làm việc nghĩa không chùn bước, cống hiến dụng cụ làm bếp trong nhà ra, cho dù là có người tàng tư, nhưng đây chắc chắn cũng chỉ là một phần nhỏ. Vẫn còn phần lớn các xã viên trong nhà không có dụng cụ làm bếp thì làm thế nào?

Bình Luận (0)
Comment