Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Trong lòng bí thư Trình bắt đầu hy vọng nhà ăn lớn vẫn đừng giải tán, hoặc là giải tán muộn một chút.
Tô Mạn cũng nhìn ra được bí thư Trình đang lo lắng chuyện này, nhưng cô cũng không nói ra suy nghĩ của mình. Bây giờ vẫn chưa phải lúc, dù sao điều quan trọng nhất vẫn là khiến lò gạch đi vào quỹ đạo. Đây mới là phấn đấu trước mắt để công xã kiếm được tiền, là thủ đoạn lớn để cô kiếm được điểm thánh mẫu, cũng là một thành tích đẹp trên hồ sơ trong tương lai.
….
Chiều ngày hôm sau, phía bên xưởng nung gạch đã liên lạc với đám người Tô Mạn, bọn họ đồng ý hợp tác với lò gạch công xã Bắc Hà, nhưng lò gạch bên công xã Bắc Hà phải đổi tên, trở thành xưởng nung gạch số hai huyện Nam Bình, thuộc vào đơn vị chi nhánh của bọn họ.
Sau này, sản lượng mỗi năm của xưởng nung gạch số hai ven sông, sẽ tính vào trong xưởng nung gạch huyện Nam Bình, lợi nhuận cũng sẽ tính vào luôn. Nhưng lợi nhuận của xưởng nung gạch số hai có thể trực tiếp do xưởng nung gạch số hai tự mình chi phối. Nói cách khác, bọn họ chỉ cần giao số liệu lên cho cấp trên xem mà thôi. Nhưng phương diện quản lý, lợi nhuận và chi tiêu, xưởng nung gạch số hai là đơn vị chi nhánh hoàn toàn độc lập.
Loại hình thức này cũng không phải không có, ví dụ như dưới nhà máy thép trong tỉnh lỵ có xưởng máy cũng thuộc vào đơn vị chi nhánh. Nhưng bình thường phúc lợi của công nhân sẽ khác với nhà máy thép.
Dù sao đều trong cùng một huyện, chỉ cần lãnh đạo trong huyện đồng ý, thì phương án này có thể thực hiện.
Bí thư Trình lập tức cùng Tô Mạn nghiên cứu phương án này mà bọn họ đã nói này, sau khi xác định trong này không tồn tại cái bẫy xảo trá nào, lúc này mới vỗ bàn đồng ý. Dù sao cũng chỉ là đổi tên mà thôi, nhưng sau này lò gạch ở công xã Bắc Hà vẫn được tính là ôm được một cái đùi lớn.
Không sai, ở trong lòng Tô Mạn, xưởng nung gạch ở huyện chỉ là một cái đùi mà thôi. Cùng ăn miếng cơm thì được, nhưng muốn ăn cho béo lên cũng là chuyện không có khả năng, bản thân bọn họ cũng không có kiên nhẫn này.
Nhưng không sao, cứ ôm trước đã rồi nói sau, sau này có danh tiếng xưởng nung gạch số hai huyện Nam Bình lớn như vậy, sau này bàn chuyện làm ăn cũng dễ hơn.
Sau khi bàn bạc xong, bí thư Trình vui tươi hớn hở, triệu tập toàn bộ cán bộ ở công xã Bắc Hà tới để mở cuộc họp. Dù sao cũng là chuyện lớn của công xã, phải chú trọng tính dân chủ, quan trọng nhất là phải khoe khoang ở trước mặt những cán bộ này một chút.
Ông ta nói lại điều khoản đã bàn xong với xưởng nung gạch trong huyện một lần. sau khi nói xong, lại nói với giọng vang dội: “Cho nên, sau này lò gạch của chúng ta sẽ đổi thành xưởng nung gạch số hai huyện Nam Bình.”
Quả nhiên, tin tức này vừa ra, quả thực đều khiến mọi người kinh ngạc.
Bọn họ cũng không biết tình hình hiện tại của lò gạch, nhưng sau khi nghe thấy bí thư Trình nói ra toàn bộ chuyện này, bọn họ biết được một điểm, đó chính là sau này lò gạch sẽ vẫn luôn mở cửa, hơn nữa không chỉ sẽ mở, mà còn càng mở càng lớn. Cũng không lo lắng không có việc làm ăn, vì dù sao bên trên vẫn còn một anh lớn dẫn dắt nữa.
Tuy rằng trước đây đã thành lập một nhà xưởng phục vụ tổng hợp công xã Bắc Hà, nhưng dù sao cũng là bản thân công xã Bắc Hà tự mình làm, bọn họ cũng lo lắng sau này lại phải đóng cửa, bây giờ ôm được cái đùi trong huyện người ta, đó là hoàn toàn khác hẳn.
Mọi người kích động vỗ tay.
Bí thư Trình cũng không quên công lao của Tô Mạn: “Chuyện này cũng đều là do một tay Tiểu Tô làm ra, từ mở lò gạch đến đi liên kết đơn vị, Tiểu Tô đã bỏ rất nhiều nỗ lực, thành tích làm ra, mọi người cũng nhìn thấy cả rồi đấy. Tôi ở đây, đại diện cho công xã Bắc Hà, tiến hành biểu dương và cảm ơn đồng chí Tô Mạn.”
Người ở bên dưới lại vỗ tay một lần nữa, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía Tô Mạn.
Mọi người cũng không dám đối xử với cô như một cô gái mười mấy tuổi nữa. Nữ đồng chí này quá có bản lĩnh, quả đúng là một người đàn bà thép.
Chủ nhiệm Hách kiêu ngạo lên tiếng: “Tôi đã nói rồi mà, cho dù Tiểu Tô đi đến đâu, thành tích cũng đều không kém. Lúc trước khi con bé rời khỏi hội phụ nữ chúng tôi, tôi cũng luyến tiếc vô ngần.”