Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn nở nụ cười ngại ngùng: “Cháu có thể làm được những việc này, đều là nhờ trên tổ chức đào tạo cháu. Sau khi tiến vào tổ chức, cháu đã học được rất nhiều thứ từ trong tổ chức, mới có thể khiến cháu không ngừng trưởng thành, một lần nữa, cháu xin được cảm ơn tổ chức, cảm ơn các vị đồng chí, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ và ủng hộ cháu.”
Các đồng chí lại một lần nữa vỗ tay, tiếng vỗ tay càng ngày càng kích động.
Đợi sau khi nói xong những lời này, bí thư Trình lại tuyên bố một nhiệm vụ, đó chính là bổ nhiệm Tô Mạn làm xưởng trưởng của xưởng nung gạch số hai huyện Nam Bình sắp thành lập. Bây giờ ông ta hoàn toàn tin tưởng, Tô Mạn có khả năng đảm nhiệm chức vụ xưởng trưởng này.
Vừa rồi nói nhiều như vậy, cũng là để làm nền cho lời đề nghị này, để tất cả mọi người đều biết, lần này có thể có được thành tích này, chính là nhờ Tô Mạn mang lại, không có cô, sẽ không có xưởng nung gạch số hai hiện tại. Bây giờ bổ nhiệm cô thành xưởng trưởng nung gạch số hai, cũng là danh xứng với thực.
Tuy rằng những người khác đưa mắt nhìn nhau, cũng có những người có suy nghĩ lệch lạc trong lòng, nhưng sau khi trải qua một màn vừa rồi, lúc này phản đối lại cảm thấy có hơi kỳ quặc. Đặc biệt là quyết định này quá đột ngột, bọn họ cũng không biết nên phản ứng thế nào.
Chủ nhiệm Hách trực tiếp giơ tay: “Tôi đồng ý với quyết định này.”
Chủ nhiệm Lưu của văn phòng tổng hợp cũng giơ tay lên.
Những văn phòng khác còn lại hiển nhiên cũng chỉ có thể cùng bỏ phiếu tán thành theo. Chuyện Tô Mạn trở thành xưởng trưởng của xưởng nung gạch số hai cũng được quyết định như vậy.
Ngày hôm sau, bí thư Trình dẫn Tô Mạn lại tới huyện ký hợp đồng với bên xưởng nung gạch huyện Nam Bình. Từ nay về sau, xưởng nung gạch ở công xã Bắc Hà sẽ thuộc về xưởng nung gạch số hai huyện Nam Bình.
Bí thư Trình bắt tay với các lãnh đạo ở xưởng nung gạch với vẻ hưng phấn: “Sau này hợp tác vui vẻ, đoàn kết hỗ trợ nhé các đồng chí.”
Tô Mạn cũng bắt tay mọi người với vẻ mặt tươi cười: “Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và giúp đỡ công xã Bắc Hà chúng tôi.”
Phía bên xưởng nung gạch vẫn chưa quên tác phong trước đây của hai người này, trên mặt còn có hơi mất tự nhiên. Đặc biệt là xưởng phó Lý, khỏi phải nói chán ghét cỡ nào.
Nhưng quyết định này cũng là do trong xưởng thông qua suy nghĩ cẩn thận đưa ra.
Nếu như thật sự để đám người Tô Mạn làm như vậy, sau này địa vị của xưởng nung gạch huyện Nam Bình sẽ rất lúng túng. Còn không bằng trực tiếp xác nhập lò gạch của bọn họ vào. Tự mình nuôi công nhân của mình. Nhưng khi báo cáo thành tích, vẫn có thể báo cả thành tích của xưởng nung gạch số hai lên. Ngược lại xưởng nung gạch số hai cũng không cần làm báo cáo lên huyện. Dù sao tiền mà bọn họ kiếm được cũng vẫn vào công xã Bắc Hà. Hơn nữa lò gạch này có thể lăn lộn như vậy, sau này nói không chừng còn có thể mang tới lợi ích, xem như là đôi bên cùng có lợi.
Mọi người còn giả bộ ăn cơm ở nhà ăn trong huyện.
Sau khi ăn cơm xong, bí thư Trình dẫn mấy cán bộ ở công xã Bắc Hà, ôm biển hiệu trong xưởng ngồi trên xe kéo, một đường hứng khởi trở về công xã Bắc Hà.
….
Lò gạch chính thức đổi tên, dù sao cũng là chuyện lớn, khi bí thư Trình và mọi người trở về, những cán bộ công xã khác còn đặc biệt tới đón tiếp, đương nhiên không phải là chào đón bí thư Trình, mà là chào đón biển hiệu mà ông ta đang ôm.
Biển hiệu dùng vải đỏ phủ lên, mang theo không khí vui mừng.
Nhìn thấy bí thư Trình đi từ trên xe xuống, mọi người đều qua giúp nhận biển xưởng.
“Không cần không cần, tôi ôm được, mau kêu nhà ăn tối nay bày hai bàn, mọi người cùng nhau chúc mừng.”
Nghe được lời này của ông ta, mọi người đều vui vẻ hoan hô.
Bởi vì là buổi chiều, cho nên biển xưởng cũng không cầm đi treo ngay. Loại chuyện này phải chú trọng vào phong thủy. Tuy rằng lúc này đang là Phá Tứ Cựu, nhưng có những khi, trong miệng mọi người không nói, nhưng trong lòng vẫn để tâm. Phải chọn một ngày trưa mới treo biển.
[Chú thích: Phá Tứ Cựu là khẩu hiệu hành động của trào lưu Cách mạng văn hóa tại Trung Quốc. Bốn điều cần tiêu diệt này là toàn bộ “tư duy cũ”, toàn bộ “văn hóa cũ”, toàn bộ “thói quen”, và toàn bộ “phong tục cũ” tại Trung Quốc.]
Chuyện treo biển không gấp, nhưng chuyện đổi tên này, vẫn phải nói với các đồng chí ở lò gạch một tiếng. Tô Mạn thân là xưởng trưởng tân nhiệm, phải đi tuyên bố tin tức tốt này, thuận tiện kêu mọi người ngày mai chuẩn bị sẵn sàng, khi treo biển xưởng sẽ làm nghi thức chào mừng.