Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Dù sao cũng phải quan tâm các phần tử trí thức từ thành phố tới, và địa phương cũng phải tạo chút cơ hội. Bằng không thời gian lâu dài, chắc chắn sẽ có vấn đề, ngược lại đến khi đó sẽ kêu bọn họ đi tranh giành công bằng, dựa vào thực lực để nói chuyện.
Những chuyện này đối với công nhân mà nói, cũng không quan trọng cho lắm. Bọn họ coi trọng nhất vẫn là việc tuyển chọn công nhân, muốn biết rốt cuộc mình có thể làm công nhân hay không.
Liên quan đến một điểm này, Tô Mạn còn mở cuộc họp với các cán bộ trong nhà xưởng.
Bây giờ trong xưởng có ba mươi công nhân nung gạch, đều là lần lượt được điều tới đây. Khi điều động bọn họ qua đây, cũng không nói hội trưởng sẽ giữ bọn họ lại, nhưng mọi người vẫn tới. Sau khi tới lại nung gạch cả ngày lẫn đêm, sức lực bỏ ra rất lớn. Sau này khi sắp không thể chống đỡ được nữa, bí thư Trình lại mở một ngân phiếu khống, nói sau này có cơ hội trở thành công nhân tạm thời, nên mọi người lại cố gắng tiếp.
Thôi Hướng Bắc nói: “Tôi cảm thấy họ đều là công nhân tốt, tôi đều đã nhìn thấy cả, bình thường làm việc cũng không có người nào lười biếng.” Nếu lười biếng ngay trước mặt anh thì đã sớm bị đá đi rồi. Hơn nữa anh thực sự không muốn nhìn thấy người cùng nhau chịu khổ, cuối cùng lại bị người ta vứt ở phía sau.
Những người khác cũng không nói ra được ra ai không tốt. Đợt trước mọi người bận rộn, ngay cả thời gian ngủ cũng không có. Lúc đó nhìn bộ dáng tiều tụy của những công nhân này, trong lòng bọn họ thực sự đều không nhẫn tâm.
Tô Mạn nói: “Cho nên ý kiến của mọi người là tất cả đều trở thành công nhân?”
Mọi người không nói gì, mà đều nhìn Thôi Hướng Bắc, Tô Mạn cũng nhìn anh.
Thôi Hướng Bắc: “… Sau này tôi sẽ không ngừng nâng cao kỹ thuật nung gạch, nung ra được những viên gạch tốt hơn, tranh thủ sau này có thể kiếm thêm đơn hàng, nuôi thêm nhiều công nhân.”
Hai nam thanh niên trí thức cùng học kỹ thuật chung với anh, hiện giờ là nhân viên kỹ thuật ở xưởng nung gạch lập tức nhìn anh với vẻ mặt khâm phục. Trước đây, bọn họ cảm thấy đồng chí Thôi Hướng Bắc chỉ giỏi mưu lợi, nhưng bây giờ xem ra, người ta cũng có trách nhiệm.
Bây giờ Thôi Hướng Bắc nói lời này, bọn họ đương nhiên không thể lạc hậu, cũng bày tỏ thái độ theo: “Đều là bà con cùng chúng ta chịu khổ cực, từ bỏ ai cũng đều khó hết. Chúng ta lại tăng thêm sức, phải làm việc giống như ngày trước, từng đấy người này vẫn chưa đủ đâu.”
Kế toán Từ làm kế toán cũng nói: “Tôi, tôi cũng không biết nên gia tăng sản xuất cho nhà xưởng thế nào, nhưng tôi cũng sẽ cố hết sức làm tốt mỗi một khoản sổ sách, tiết kiệm chi tiêu.”
Nhân viên văn phòng tiểu Lý nghẹn đỏ mặt: “Tôi sẽ làm việc nhiều hơn, các cô bớt tuyển nhân viên cũng được.”
Nghe mọi người nói lời này, Tô Mạn nở nụ cười: “Được, các đồng chí trong nhà xưởng chúng ta đều đã đồng tâm hiệp lực, chí người vững như thành đồng như vậy, tôi tin rằng sau này trong nhà xưởng sẽ càng ngày càng tốt hơn. Ba mươi công nhân này, chúng ta vẫn nuôi được. Vậy cứ quyết định như thế đi!”
Sau khi mở họp xong, Tô Mạn báo cáo kết quả với bí thư Trình.
Bí thư Trình cũng không nghĩ đến kết quả sẽ như vậy, nhưng bây giờ Tô Mạn là xưởng trưởng, hơn nữa đối với năng lực của cô, ông ta cũng càng ngày càng coi trọng và tín nhiệm, cho nên cũng đã ký tên.
Đợi đến chiều, Tô Mạn viết danh sách toàn bộ công nhân chính thức lên trên một tờ giấy đỏ lớn, rồi dán lên thanh tuyên truyền mới làm ở xưởng nung gạch. Các công nhân nhìn thấy danh sách này, người nào cũng vây tới, chen tới chen lui nhìn.
Tuy rằng không nhận ra được nhiều chữ, nhưng tốt xấu gì cũng nhận ra tên của mình.
Sau khi mọi người nhìn thấy tên của mình, đều hô lên một cách vui sướng: “Có tôi, tôi là công nhân rồi, tôi là công nhân rồi!”
“Cũng có tôi, tôi cũng ở trên, ha ha ha, trở về phải nói với vợ tôi thôi.”
“Ôi chao, tôi cũng ở trên đó.”
Tô Đại Trụ cũng nhếch miệng cười với vẻ mặt kinh ngạc, vỗ vào công nhân ở bên cạnh: “Lão Lý, tôi cũng ở trên đó kìa.”
Đã nói em gái không nhẫn tâm như vậy mà.
Nhưng rất nhanh, mọi người phát hiện ra, hóa ra tất cả tên của mọi người đều ở trên đó.
Khi Thôi Hướng Bắc sắp xếp cho bọn họ đi làm việc, những công nhân ở xưởng nung gạch này hỏi Thôi Hướng Bắc: “Chỉ đạo viên Thôi… chủ nhiệm Thôi, sao đều làm công nhân cả vậy?”