Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Ngày hôm sau, Lý Xuân Hoa và Tô Thiết Sơn không đi làm việc, mà dọn dẹp căn phòng mới ở trong nhà, rồi chuyển đồ đạc của Tô Mạn và Tô Thu Nguyệt vào nhà mới.
Nghĩ đến con gái nhà mình có triển vọng, Lý Xuân Hoa vui vẻ ngâm điệu dân gian, cảm thấy cả đời này của mình thật sự đáng giá quá.
Chuyện trong nhà không cần Tô Mạn quan tâm, toàn bộ suy nghĩ của cô đều đặt ở xưởng nung gạch. Tuy rằng lúc này có hơn ba mươi công nhân, nhưng bởi vì bây giờ đơn hàng vẫn rất nhiều, cho nên xưởng nung gạch số hai ngược lại cũng không nhàn rỗi.
Các nhà xưởng khác ở trong huyện lần lượt bắt đầu xây nhà. Nhiều nhà xưởng như vậy tới cùng lúc, nhu cầu về gạch ngói cũng rất lớn, cũng may có xưởng nung gạch số một san sẻ, cho nên phía bên xưởng nung gạch số hai mới ứng phó được.
Cô đối chiếu các khoản một chút, chỉ riêng phía bên xưởng quần áo, đã có mười nghìn đồng. Đối với công xã mà nói đây chính là một khoản tiền lớn.
Tiền đặt ở trong túi không dùng cũng không được, Tô Mạn cân nhắc đến chuyện thành lập xưởng gia dụng.
Cô khảo sát cẩn thận tình hình nguyên liệu gỗ ở bên Bắc Hà. Bởi vì nguyên liệu gỗ ở bên này đều là của nhà nước, ngăn cấm cá nhân chặt cây, cho nên cây cối rất nhiều, cũng đủ dùng để mở một xưởng gia dụng nhỏ. Hơn nữa cô còn có thể nhập nguyên liệu gỗ từ các công xã khác, rất thuận tiện.
Cô mở xưởng gia dụng không chỉ để gia tăng thu nhập cho công xã Bắc Hà, mặt khác cũng là để chuẩn bị cho sau này nhà ăn bị giải thể.
Dùng tiền mua chảo sắt cần dùng đến phiếu công nghiệp. Nhiều người như vậy cần đến bao nhiêu phiếu công nghiệp đây. Cho nên, Tô Mạn vẫn hy vọng có thể dùng đồ gia dụng để trao đổi. Lấy vật đổi vật, thế này cũng bớt phải tốn tiền.
Sau khi nghĩ xong, Tô Mạn bắt đầu vạch kế hoạch chi tiết, chỉ đợi tin tức nhà ăn giải thể truyền tới, là cô bắt đầu triển khai.
…
Sau khi tan làm, Lâm Tuyết Cúc và Tô Đại Trụ đi tới đại đội Sơn Tiền.
Bởi vì đi khoe khoang, nên Lý Xuân Hoa cho bọn họ mang chút bánh ngô và đường đỏ về. Đương nhiên, đợi sau khi đưa đồ vào tay bọn họ, bà mới làm rõ, đợi phát tiền lương sẽ kêu bọn họ trả lại…
Tuy rằng quá trình này khiến cho hai vợ chồng có hơi trở tay không kịp, nhưng kết quả vẫn rất tốt, cuối cùng cũng không cần tay không trở về nhà mẹ đẻ.
Đại đội Sơn Tiền ở bên cạnh, cũng không tính là xa, ngay bên cạnh đại đội Đại Kiều Loan, hai vợ chồng đi chưa đến nửa giờ đã tới nơi.
Lúc này cũng là khi các hộ gia đình tan làm về nhà, nhìn thấy hai vợ chồng xách đồ về, còn qua chào hỏi.
“Ôi, Tuyết Cúc về đấy hả, bây giờ làm cán bộ khác hẳn rồi.”
Lâm Tuyết Cúc vuốt tóc: “Cũng giống trước đây thôi, chúng tôi làm cán bộ cũng là phục vụ nhân dân. Công việc cũng vô cùng bận rộn, không có thời gian về nhà mẹ đẻ, Lần này nếu không phải có chuyện thì tôi cũng không có thời gian về đâu.”
Nghe cô ta nói như vậy, người khác đều thuận tiện hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Cũng không có gì, chẳng là bây giờ Đại Trụ nhà chúng tôi đã làm công nhân ở xưởng nung gạch trong công xã rồi, lát nữa về báo tin mừng này cho cha mẹ tôi.”
Quả nhiên, người nghe được lời này, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc và ngưỡng mộ. Bọn họ cũng biết, xưởng nung gạch có tổng cộng ba mươi công nhân. Chia bình quân xuống, một đại đội có nhiều người như vậy, cũng chỉ có một, hai người có thể tới làm việc.
“Đại Trụ thật giỏi quá.”
“Hai vợ chồng tụi bây thật đúng là càng ngày càng có triển vọng, một người làm cán bộ, một người làm công nhân, Sau này cuộc sống tốt đẹp biết bao…”
Đợi khi hai vợ chồng về đến nhà họ Lâm, cũng đã được những tiếng khen ngợi đó đến có hơi lâng lâng.
Sau đó người nhà họ Lâm nghe được, lại nhìn Tô Đại Trụ với vẻ ngạc nhiên.
Lâm Tuyết Cúc nói: “Con đã nói rồi mà, Đại Trụ nhà bọn con là người có bản lĩnh.”
Mấy ông anh nhà họ Lâm nhìn em gái mình như vậy, không biết nên phản ứng thế nào.
Nói thực, bọn họ thật sự không ngờ đến em gái nhà mình còn có thể làm cán bộ như vậy. Lúc đầu nghe được tin này, bọn họ cũng ngạc nhiên muốn rớt quai hàm. Nhưng bọn họ lại càng không ngờ, em rể nhà mình còn có thể làm công nhân. Lãnh đạo của nhà xưởng đó xác định mình không bị mù đấy chứ?
Bà Lâm nhìn con rể, trong mắt rất hài lòng: “Đại Trụ thật đúng là không tồi.”