Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Thôi Hướng Bắc nhìn thấy ánh mắt đó của anh ta cảm thấy thật đau mắt, có cảm giác giống y như ánh mắt của đám lợn con trong chuồng mà mình nuôi khi nhìn thấy thức ăn.
Tôn Gia Lượng vừa cười vừa chào hỏi anh: “Chủ nhiệm Thôi.” Sau đó rót nước cho kế toán Từ một cách ân cần, còn móc từ trong túi ra bao giấy bọc đường đỏ, đổ chút đường đỏ cho cô ta, rồi lại đặt cốc vào tay cô ta một cách dịu dàng.
Thôi Hướng Bắc nói: “Hai người…”
Tôn Gia Lượng rất ngại ngùng bảo: “Chúng tôi đang hẹn hò.”
Kế toán Từ đánh anh ta một cái với vẻ xấu hổ: “Nói lung tung gì với chủ nhiệm Thôi đấy.”
“Có gì đâu, đều là người trẻ tuổi, có gì không tiện nói chứ.” Tôn Gia Lượng xấu hổ vẫn hoàn xấu hổ, nhưng anh ta cảm thấy chuyện mình hẹn hò không có gì phải giấu cho người không biết. Còn nữa, mình tìm được chiến hữu cách mạng cùng chung chí hướng chính là chuyện đáng để vui mừng biết bao. Bây giờ cả xưởng nung gạch đều biết, cũng chỉ có loại người không để ý đến chuyện bên ngoài như chủ nhiệm Thôi không biết mà thôi.
Thôi Hướng Bắc quả thực không biết, nghe được tin này anh lập tức sững sờ: “Sao hai người lại hẹn hò?”
Tuổi tác của hai người này cũng sêm sêm nhau, vậy mà lại hẹn hò!
Thôi Hướng Bắc cảm thấy một cánh cửa trong đầu mình được mở ra.
Kế toán Từ nhìn thấy vẻ mặt không dám tin của anh, cho rằng Thôi Hướng Bắc cảm thấy hai người bọn họ không hợp, lập tức không phục: “Sao chúng tôi không thể bên nhau, tuy rằng tôi và anh ấy có tích cách khác nhau, nhưng chúng tôi có cùng chung mục tiêu, đều muốn làm ra thành tích trên mảnh đất nông thôn này, làm ra cống hiến cho công cuộc xây dựng nông thôn tươi đẹp. Đúng không Tôn Gia Lượng?”
Tia sáng trong mắt của Tôn Gia Lượng lại càng sáng hơn: “Không sai.”
“Nếu như chuyện của chúng tôi đặt ở quá khứ, đây chính là chiến hữu cách mạng.” Kế toán Từ nói.
Thôi Hướng Bắc nhìn hai người thân mật như thế, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, trong lòng hừ một tiếng, chiến hữu cách mạng cái gì, anh và xưởng trưởng Tiểu Tô còn là tinh thần đồng nhất cao độ đây này… ít nhất anh cũng đang cố gắng lại gần xưởng trưởng Tiểu Tô. Vậy chẳng phải anh và cô cũng có thể hẹn hò hay sao…
Nghĩ đến đây, trái tim anh lập tức đập mạnh một cái, sau đó nhảy lên thình thịch không ngừng.
…
Tô Đại Trụ phải làm ca tối, cho nên Tô Mạn tan làm trở về một mình, vốn dĩ còn định về chung với Thôi Hướng Bắc để thuận tiện nói chuyện bàn giao công việc trên đường luôn. Kết quả Thôi Hướng Bắc cũng chui vào trong lò gạch không ra, ngay cả người đâu cô cũng không nhìn thấy, nên dứt khoát tự mình về nhà.
Khi về đến nhà, trong nhà truyền đến tiếng cười nói vui vẻ, là đám người Lý Xuân Hoa biểu diễn từ trên huyện về.
Tô Đại Trụ, Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ đều vì công việc riêng của mình nên lúc này vẫn chưa về nhà. Ngược lại Lâm Tuyết Cúc đang nắm tay con trai và con gái mình ở trong sân rửa tay. Tống Ngọc Hoa thì lại thử cái yếm nhỏ cho Tiểu Mễ Lạp nhà mình.
Nhìn thấy Tô Mạn vào nhà, đám trẻ lại nghiêng đầu qua: “Cô, cô về rồi, hôm nay bọn cháu đi vào huyện chơi rất vui, bà nội còn rất có thể diện!”
Lý Xuân Hoa nghe thấy giọng nói, cười tủm tỉm đi ra: “Ôi chao, con gái mẹ về rồi à.” Giọng nói hăng hái không sao tả được.
Sau khi Lý Xuân Hoa biểu diễn từ huyện về, trên mặt vẫn luôn vui như hoa nở. Bà còn cầm phần thưởng mà trong huyện trao tặng cho bà, là một cái cốc tráng men, một chiếc khăn mặt, còn có cả một cục xà phòng nữa. Đây đều là phần thưởng mà bà tham gia biểu diễn.
Hơn nữa hôm nay đội biểu diễn các bà còn nhận được một vài lời mời của các nhà xưởng, muốn các bà tham gia biểu diễn vào ngày thành lập quân đội. Bây giờ đội biểu diễn cũng không cần lo không có việc làm, càng diễn càng tốt hơn. Chủ nhiệm Hách của hội phụ nữ nói phải học người ta làm một quyển tạp chí ảnh, đăng hình ảnh của Lý Xuân Hoa lên triển lãm như một chiêu bài của công xã Bắc Hà bọn họ.
Điều này cũng khiến Lý Xuân Hoa kiêu ngạo quên lối về.
Không chỉ bà hãnh diện, mà Tô Thiết Sơn dẫn ba đứa cháu trai cháu gái đi cũng mang vẻ mặt vui sướng. Hôm nay bọn họ ở huyện tận mắt nhìn thấy bà nhà mình/bà nội nhà mình biểu diễn trên sân khấu, nhận được tiếng vỗ tay của rất nhiều lãnh đạo và các đồng chí công nhân, khỏi phải nói đắc ý cỡ nào.