Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Đến ngay cả một cô con dâu đối xử với bà mẹ chồng mình chẳng ra làm sao như Lâm Tuyết Cúc, cũng không thể không thừa nhận, bây giờ mẹ chồng cô ta rất khiến một người làm con dâu như cô ta tự hào. Cô ta chính là con dâu của ngôi sao thím Hoa trong huyện.
Sau khi Tô Mạn nhìn thấy phần thưởng mà Lý Xuân Hoa cho mình xem, cũng khen ngợi bà một cách thích đáng: “Mẹ, đây đều là sự báo đáp vì mẹ đã chăm chỉ, trả bằng nỗ lực của mình mới có được. Sau này vẫn phải từ từ nghiên cứu diễn xuất.”
“Còn không phải sao, mẹ và cha con đã nói rõ rồi. Dù sao ông ấy ở nhà cũng không có việc gì làm, mẹ đang định kêu ông ấy đi học kéo đàn nhị với người ta, sau này ở trong nhà phối nhạc cho mẹ. Mẹ sẽ tìm thêm một vài ông cụ nữa tới đối diễn với mẹ.”
Tô Mạn nhìn thấy bộ dáng còn rất tình nguyện của cha mình, thầm nghĩ cha cô đã từng này tuổi rồi còn đi học âm nhạc, cũng không biết có được hay không, thật sự là làm khó ông.
Bởi vì chuyện vui vẻ này, Tô Mạn đề nghị ngày mai sẽ cắt thịt về chúc mừng một chút. Hôm nay chỉ xào rau, nấu ít cơm ăn mừng thôi.
Nghe được có thể ăn cơm và ăn rau xào, đám trẻ đều reo hò cả lên.
Khi ăn cơm tối, Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ mới trở về, nghe được sự tích nở mày nở mặt của mẹ mình, hai người đều mang vẻ mặt tôn sùng. Trong lòng còn có hơi chột dạ, vốn cho rằng bây giờ mình làm việc cũng không tệ, nhưng hiện tại thậm chí còn không bằng cả mẹ mình.
Buổi tối Tô Mạn không cần ăn cơm, cô còn mang cơm và thức ăn từ nhà ăn trở về, chia cho người trong nhà. Đợi sau khi người trong nhà ăn cơm xong, Tô Mạn mới nói với bọn họ chuyện mình sắp được điều đi.
Nghe được tin này, cả gia đình đều kinh ngạc.
Lý Xuân Hoa lo lắng bảo: “Con gái, nếu điều đến nơi đó, cách nhà có xa không?”
“Đi đến huyện ạ.”
Cả gia đình đều sững sờ, đi vào huyện sao? Đó không phải chính là làm người nội thành rồi sao?
Theo quan điểm của bọn họ, trong huyện và công xã có sự chênh lệch rất lớn, tuy rằng làm việc đều như nhau cả thôi, đều không cần làm việc nặng nhọc, chỉ ngồi văn phòng làm cán bộ, nhưng trong huyện chính là ở nội thành. Em gái đi vào huyện sẽ thành người nội thành. Sau này sẽ ở nội thành an cư lạc nghiệp.
Đôi mắt của Lý Xuân Hoa đỏ hoe lên đầy vui sướng: “Con gái, con sắp vào huyện làm cán bộ, sau này sẽ ở trong huyện sao?”
Đây chính là chuyện tốt vô cùng lớn.
Lý Xuân Hoa vui đến mức quên mất chuyện mà mình còn tự hào vừa rồi, trong lòng một lòng một dạ nghĩ đến con gái út nhà mình sắp vào huyện làm cán bộ. Sau này cô có thể làm người nội thành. Sau đó ở trong nội thành kết hôn sinh con. Đám trẻ con cũng là người nội thành, là bước ra khỏi cánh cửa nông thôn chân chính.
Tô Thiết Sơn cũng hút thuốc với vẻ kích động, đôi mắt híp thành một đường kẻ.
Tô Mạn bảo: “Sau này thế nào cũng chưa biết, tạm thời trên tổ chức có sắp xếp như vậy. Dù sao ở nơi nào cũng đều là phục vụ cho quần chúng nhân dân, công việc đều như nhau cả, chỉ là đổi địa điểm mà thôi. Mọi người tạm thời cũng đừng nói ra bên ngoài, đợi vài ngày nữa có quyết định đi rồi lại nói sau. Nói sớm lo rằng sẽ có biến cố.”
Người trong nhà đều gật đầu, Tô Mạn nói như vậy nên bọn họ cũng có chừng mực. Lỡ như trên tổ chức thay đổi sắp xếp, vậy nói sớm ra còn không phải là khiến người cười chê hay sao?
Nhưng bọn họ đều cảm thấy chuyện em gái sắp được điều đi này chắc chắn là thật.
Dù sao em gái cũng có năng lực như vậy.
Lý Xuân Hoa lau nước mắt trong sự kích động, trở tay đánh hai đứa con trai một cái: “Nhìn thấy chưa, em gái mấy đứa có tương lai bao nhiêu, tự mấy đứa so xem, có thể so được không?”
Không thể so được…
Hai người đều lắc đầu.
Lý Xuân Hoa bảo: “Sau này đều chăm chỉ làm việc cho bà, tranh thủ sang năm tiến bộ, nếu như ai không tiến bộ, bà đây sẽ đánh gãy chân bọn nó.”
“…”
….
Bởi vì xưởng nung gạch cho ra kỹ thuật mới, nên ngày hôm sau bí thư Trình dẫn Thôi Hướng Bắc cùng nhau đi vào huyện.
Sau khi hai người ngồi lên xe kéo, bí thư Trình thấy quầng thâm trên mắt của Thôi Hướng Bắc, trong lòng cảm thán thằng nhóc này vẫn rất không tồi, vì công việc mà thật sự là lo đến nát tim, nhìn vào cũng cảm thấy không được ngủ ngon được.
Thôi Hướng Bắc nhìn xung quanh: “Xưởng trưởng Tô không tới sao?”