Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn cảm thấy sắp xếp này của bọn họ rất hợp lý, chỉ cần kỹ thuật không ngừng nâng cao, sau này sẽ không phải lo chuyện bán gạch.
Bởi vì thời tiết nóng, nên Tô Mạn cũng không muốn tiếp tục nói chuyện, ngược lại Thôi Hướng Bắc thi thoảng lại hỏi cô có nóng hay không, có cần nghỉ ngơi không.
“Không cần, tranh thủ thời gian đi sớm về sớm.”
Thôi Hướng Bắc nhanh chóng dẫm bàn đạp, gia tăng tốc độ.
Lần này Tô Mạn cũng không đi đến mỗi một đại đội, mà là chọn vài đại đội khá lớn để tiến hành kiểm tra thí điểm. Nhân số của những đại đội này khá nhiều, độ tuổi nhi đồng cũng nhiều hơn, xây trường học vẫn rất quan trọng.
Bởi vì công xã giúp các xã viên giải quyết vấn đề đồ dùng nhà bếp, lại vẫn luôn nỗ lực giúp mọi người có phúc lợi. Cho nên các xã viên cũng có biểu hiện rất ủng hộ việc xây dựng trường học. Tiến độ xây dựng trường học ở các đại đội cũng rất nhanh. Bây giờ nền móng đã làm xong, phòng học cũng đang trong quá trình xây dựng, có vài nơi thậm chí đã xây xong. Nhìn thấy đám người Tô Mạn đi khảo sát, bọn họ còn rất tích cực dẫn hai người đi tham quan.
Đội trưởng của đại đội Lê Tử cười bảo: “Gạch mà bên xưởng nung gạch cung cấp rất đủ, các xã viên cũng đặc biệt tích cực giúp đỡ, sau khi tan làm đều tới giúp xây dựng. Nhiều sức lao động như vậy, trường học xây cũng rất nhanh.”
Tô Mạn và Thôi Hướng Bắc theo đại đội trưởng đi xem trường học xây dựng ở đại đội Lê Tử. Một dãy phòng học chỉnh tề ở ngay trên khu đất hoang bên cạnh đại đội đã được xây xong một nửa. Bởi vì đại đội vẫn còn đang đi làm, cho nên lúc này trên công trường chỉ có một nhóm các ông cụ đang canh chừng.
Tô Mạn nhìn rồi kiểm tra chất lượng một chút, dùng vật liệu cũng rất đủ.
Sau khi xem xong, cô khen ngợi đại đội Lê Tử: “Trường học mà đại đội xây dựng không tồi, công trình sau đó cũng phải cẩn thận, người ngồi bên trong đều là trẻ con, chúng ta nhất định phải chú ý vấn đề an toàn.”
Đội trưởng của đại đội Lê Tử lập tức đáp: “Xưởng trưởng Tô yên tâm đi, chúng tôi sẽ cẩn thận. Phòng đều là cha mẹ đám trẻ xây, đều đau lòng cho con mình mà.”
Tô Mạn gật đầu, vẫn quyết định phải mời công nhân kiến trúc chuyên nghiệp ở huyện về đây kiểm tra chất lượng, cũng không thể đùa được.
Tô Mạn cũng Thôi Hướng Bắc cũng không ở lại đại đội Lê Tử lâu, mà đi tới những đại đội khác. Có xe đạp, lại thêm một tài xế như Thôi Hướng Bắc, vậy mà buổi chiều Tô Mạn đã đi được hơn mười đại đội.
Thấy trời tối, bọn họ dứt khoát không về công xã, mà về thẳng đại đội Đại Kiều Loan. Còn chưa đến đại đội Đại Kiều Loan, Tô Mạn đã nghe thấy một tràng tiếng ọt ọt. Cô dỏng lỗ tai lên nghe, lại nghe một hồi, sau đó xác định, thật sự phát ra từ trong bụng của Thôi Hướng Bắc: “Chủ nhiệm Thôi, anh đói à?”
Thôi Hướng Bắc: “… Có hơi, bình thường thực ra tôi rất ít khi đói bụng, buổi trưa ăn cơm hơi sớm.”
Tô Mạn lôi một bọc bánh ngô từ trong túi ra đưa cho anh: “Ăn chút gì lót bụng đi, hôm nay vất vả cho anh rồi.”
Lúc này Thôi Hướng Bắc đã sớm đỏ mặt ngại ngùng vì đói, ngay cả lỗ tai cũng đỏ rực: “Không cần không cần.”
“Khách sáo làm gì, hôm nay nếu không có anh, tôi cũng không thể đi được nhiều nơi như vậy, đừng khách sáo.” Tô Mạn vẫn rất hào phóng đối với những đồng chí có thể làm việc. Trước đây khi ở đơn vị, cô thường xuyên mời nhân viên kinh doanh có thể làm việc ăn cơm.
Thôi Hướng Bắc nhận bánh ngô nhét vào miệng, vừa ăn vừa nói với Tô Mạn: “Xưởng trưởng Tô, sau này công việc như vậy cô cứ sắp xếp xuống dưới, đừng tự mình đi nữa.” Hôm nay nếu anh không đi cùng, bản thân Tô Mạn tự đạp xe đi sẽ rất mệt. Anh thật sự lo lắng sau này khi anh không biết, một mình cô sẽ xuống đại đội.
Tô Mạn lơ đãng đáp: “Không sao, lúc này mệt một chút, khổ một chút đều đáng giá. Bây giờ chịu khổ, đều là của cải tinh thần quý giá cho sau này.” Nói xong, cô thuận tiện bắt đầu truyền bá: “Anh nghĩ mà xem, đợi nhiều năm sau nhớ lại, phát hiện ra khi mình còn trẻ đã làm không ít chuyện, đi qua không ít con đường, nhìn qua không ít phong cảnh, có phải cảm thấy rất có ý nghĩa hay không? Ví dụ như trường học này, đợi sau này tuổi tác lớn rồi, khi về lại chốn xưa du lịch, nghĩ đến mình đã từng xây dựng trường học ở nơi này, chính là dấu ấn để lại khi bản thân còn trẻ. Người đi qua một con đường này, cũng sẽ để lại chút gì đó cho mình.”