Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Kế toán Từ hỏi: “Xưởng trưởng Tô, hôm nay cô định đi rồi sao?”
Tô Mạn đáp: “Ngày mai xuất phát nên hôm qua qua đây thăm mọi người.” Nhìn thấy bộ dạng không quá vui vẻ của mọi người, cô cầm loa phóng thanh ở văn phòng lên nói: “Các đồng chí, bây giờ xưởng nung gạch số hai chúng ta càng ngày càng phất lên, đều là vì mọi người cùng nhau cố gắng, thời gian làm việc chung với mọi người khiến tôi cảm thấy rất vui vẻ, rất mừng vì có thể làm việc cùng các đồng chí. Hy vọng sau này sau khi tôi đi rồi, mọi người vẫn có thể tiếp tục duy trì, quý trọng xưởng nung gạch của chúng ta, xưởng nung gạch chúng ta còn có thể càng ngày càng phát triển.”
Có công nhân nung gạch hô: “Xưởng trưởng Tô, chúng tôi sẽ chăm chỉ làm việc, chăm chỉ nung gạch, sẽ không kéo chân nhà xưởng đâu.”
“Xưởng trưởng Tô, cô cứ yên tâm về chúng tôi, chúng tôi chưa bao giờ làm biếng.”
Còn có người trẻ tuổi hô: “Xưởng nung gạch chính là nhà của tôi, tôi yêu nhà của mình.”
“Xưởng trưởng Tô, chúng tôi chắc chắn sẽ càng làm càng tốt, chúng tôi còn chuẩn bị vượt qua xưởng nung gạch số một nữa.”
Nghe được lời mạnh miệng này, những công nhân khác bật cười ha ha, bầu không khí mới sục sôi lên.
Công nhân bị chê cười còn không phục: “Cười cái gì mà cười, trong huyện cũng giành người của xưởng nung gạch chúng ta rồi, chứng tỏ xưởng nung gạch chúng ta làm tốt hơn ở trong huyện, bọn họ thích xưởng trưởng Tô và chủ nhiệm Thôi.”
Lời nói này vẫn rất có đạo lý.
Tô Mạn cười bảo: “Đây là mọi người nói đấy nhé, cho dù tôi vào huyện cũng sẽ luôn quan tâm mọi người.”
“Không sao, chúng tôi có chủ nhiệm Thôi rồi, kỹ thuật của chủ nhiệm Thôi tốt, chúng tôi không sợ lạc hậu.”
Công nhân ở xưởng gạch lại cười ầm lên.
Thôi Hướng Bắc đứng trong đám người cũng mặc kệ bọn họ, để bọn họ cười đùa ầm ĩ.
Đợi khi Tô Mạn rời khỏi xưởng nung gạch, anh mới kêu mọi người đi làm việc, đừng chậm trễ việc chính.
Kế toán Từ còn có hơi buồn rầu, bị đuổi đi làm việc, trên gương mặt còn có chút không bằng lòng: “Chủ nhiệm Thôi, anh thật không có tình cảm gì cả. Xưởng trưởng Tô sắp đi rồi, vậy mà anh còn muốn làm việc một cách bình tĩnh như vậy.” Đáng kiếp anh độc thân không tìm được đối tượng. Nói xong, cô ta bỏ đi.
Thôi Hướng Bắc tùy tiện liếc mắt nhìn cô ta, trên mặt vẫn dửng dưng, trong lòng nói tôi có gì mà phải buồn rầu. Bây giờ cơ hội đi vào huyện của tôi nhiều, không sợ không gặp được người.
Đợi đuổi hết người đi, Thôi Hướng Bắc nhanh chóng chạy ra ngoài, đuổi theo Tô Mạn đã rời khỏi xưởng nung gạch: “Xưởng trưởng Tô, quên mất nói với cô, ngày mai tôi cũng phải đi vào xưởng nung gạch trên huyện, đến khi đó chúng ta đi chung đi, cũng thay các công nhân khác tiễn cô.”
Tô Mạn gật đầu: “Được, vậy sáng mai gặp.”
Thôi Hướng Bắc nhìn bóng lưng của cô, lập tức siết nắm tay đầy vui sướng, bước chân nhẹ nhàng tiến vào xưởng nung gạch.
…
Buổi tối người nhà họ Tô cùng nhau chúc mừng chuyện Tô Mạn vào huyện, đây chính là chuyện lớn nhất với cả nhà hiện tại.
Tô Thu Nguyệt ngưỡng mộ nhìn em gái: “Em gái, em nói đi, sao em lại có triển vọng như vậy?”
Lâm Tuyết Cúc mỉm cười, bảo: “Thu Nguyệt, em cũng đừng ngưỡng mộ, thành tích của em tốt như vậy, thi đỗ đại học không phải cũng có thể vào thành phố hay sao?”
Tô Thu Nguyệt: “…” Chị dâu cả chắc chắn là đang cố ý.
Lý Xuân Hoa khinh thường cặp chị dâu em chồng này, sau đó lại cười, nói với Tô Mạn: “Con gái, thủ tục đều làm xong hết chưa, đồ đã thu dọn đủ cả chưa?”
“Đều làm xong hết rồi, cũng không cần thu dọn đồ gì cả, bây giờ trời nóng, con chỉ mang hai bộ quần áo để thay là xong. Nhưng sau này cơ hội về nhà ít. Dù sao mỗi tuần cũng chỉ có một ngày nghỉ thôi.”
“Cũng không sao, công việc quan trọng hơn, đi vào thành phố cũng đừng nhớ nhà, trong nhà còn có ba anh con.”
Tô Mạn gật đầu, nói với ba ông anh: “Anh, sau này em đi vào huyện rồi, trong nhà đều làm phiền các anh, phải chăm sóc gia đình, chăm sóc cha mẹ cho tốt.”
“Em gái, em yên tâm, trong nhà cứ giao lại cho các anh, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu.” Tô Tam Trụ đáp một cách sảng khoái.
Tô Nhị Trụ nói: “Cái người ngay cả vợ còn chưa lấy được mà cũng khoác lác, em gái, em cứ tin anh, anh ở nhà chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho cha mẹ.”
Tô Tam Trụ không phục “Đấy là em không muốn lấy thôi!”