Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 347 - Chương 347 - Bất Mãn

Chương 347 - Bất mãn
Chương 347 - Bất mãn

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

“Cái đó đương nhiên không thành vấn đề rồi.” Ngô Tiểu Hội nhoẻn miệng cười với vẻ hưng phấn, bình thường cơ hội để bọn họ ra quán ăn ngoài cũng không nhiều, càng khỏi cần nói đến được mời.

Ăn một bữa cơm, tình hữu nghị của hai người lại tiến thêm một bước. Ngô Tiểu Hội còn đồng ý sau khi tan làm vào buổi chiều sẽ cùng Tô Mạn về dọn dẹp ký túc xá.

Buổi chiều ở văn phòng, Tô Mạn vẫn đọc văn kiện công tác một cách rất nghiêm túc, học nội dung công việc và xây dựng tư tưởng trong ban tổ chức.

Đối với rất nhiều người mà nói, đây chẳng qua chỉ là làm dáng, nhưng đối với Tô Mạn mà nói, đây lại là một móc xích rất quan trọng. Những nội dung này có thể được liệt vào nội dung học tập chắc chắn đáng để học. Muốn hòa nhập vào một bộ phận hoặc đơn vị nhanh nhất có thể, nhất định phải học những văn kiện này cho tốt.

Cô vừa đọc, vừa ghi chép lên quyển sổ của mình, nhìn thấy những điều lệ và quy định khá hay đó đều sẽ ghi lại.

Những người khác trong văn phòng thi thoảng liếc mắt nhìn cô, thấy cô nhoài người lên bàn đọc văn kiện, dù thấy cũng không thể trách.

Ngược lại khi Hứa Thanh bưng cốc đi lấy nước, có lướt qua bên cạnh Tô Mạn liếc mắt nhìn, thấy chữ viết tay đó của cô, cũng lộ ra chút kinh ngạc, sau đó tiếp tục đi rót nước. Khi trở về còn giả bộ lơ đãng hỏi Tô Mạn: “Đồng chí Tô Mạn, chữ của cô viết không tệ, không giống của một đồng chí mới tốt nghiệp trung học một chút nào.”

Tô Mạn ngẩng đầu lên, đáp: “Bình thường tôi thích luyện chữ.”

Hứa Thanh nói: “Chẳng trách, dựa vào chữ này của cô, cô không nói tôi còn tưởng cô là sinh viên đại học đấy.”

Tô Mạn cảm thấy cô ta mở miệng thì học sinh trung học, khép miệng thì sinh viên đại học này, rõ ràng là đang nhấn mạnh vào học lực của cô.

Cô mới cười đáp: “Cán sự Hứa, cô đừng khen tôi. Tôi cũng không tin lời cô nói đâu, hay là cô viết vài chữ cho tôi xem đi, xem chữ của tôi có phải thật sự giống chữ của một sinh viên đại học như cô không?”

Xem cô có dám viết chữ không. Nếu cô viết tốt hơn tôi, điều đó chứng tỏ lời mà cô vừa mới nói đều là nói vớ vẩn. Còn nếu như cô viết kém hơn tôi, chứng minh một sinh viên đại học như cô thật sự không thể so được với một học sinh trung học như tôi.

Hứa Thanh cũng phản ứng lại trong nháy mắt, liếc mắt nhìn cô với vẻ bình tĩnh, sau đó ngồi vào vị trí của mình một cách lặng yên không tiếng động, như thể vừa rồi chưa từng nói chuyện với Tô Mạn vậy.

Cán sự Ngô và cán sự Từ ngẩng đầu nhìn hai người, thầm nghĩ hai người này tuổi tác đều không lớn. Sinh viên đại học Hứa Thanh còn lớn hơn Tô Mạn vài tuổi, nhưng so ra, hình như có hơi dễ kích động.

Trải qua một phen này, Tô Mạn cảm thấy tâm trạng của Hứa Thanh dường như vẫn luôn không tốt. Cô cũng không chủ động lại gần, mà vẫn tiếp tục đọc văn kiện và ghi chép.

Đợi sau khi tan làm, cô chào hỏi đám người cán sự Ngô và cả cán sự Từ, rồi đi về phía ký túc.

Ngô Tiểu Hội đã sớm ở bên dưới lầu đợi cô: “Chổi khăn gì đó của cô đã nhận hết chưa?”

Đơn vị tốt chính ở điểm này, cung cấp hết mọi thứ mà không cần mình bỏ tiền mua.

Tô Mạn gật đầu: “Đều nhận hết rồi.”

“Thiếu cái gì thì đi nhận nhé, đừng ngại. Cái nên là của mình thì là của mình.” Ngô Tiểu Hội cảm thấy mình là một tiền bối, tuy rằng Tô Mạn kiêu ngạo hơn cô ta, nhưng tới nơi này cũng chỉ là một người mới cần cô ta chỉ dẫn, cho nên cô ta cũng vô cùng nhiệt tình.

Sau khi đến ký túc xá, Ngô Tiểu Hội nhìn căn phòng đơn của Tô Mạn với vẻ ngưỡng mộ: “Vậy mà cô lại được ở một mình kìa, ôi trời, thoải mái thật đấy.”

….

Ngô Tiểu Hội ngưỡng mộ không thôi. Căn phòng nhỏ này cũng không dễ được chia ở trong đơn vị. Đồng chí ở những đơn vị này như bọn họ, cùng lắm cũng chỉ được ở ký túc xá đơn thuần, ba bốn người chen chúc trong một phòng. Mà thế này cũng tốt hơn so với những thanh niên độc thân ở trong nhà xưởng đó. Đợi khi kết hôn rồi, nếu như có phòng trống, bọn họ có thể gửi thư xin chia một gian phòng kết hôn.

Giống như Tô Mạn vừa tới đơn vị đã ở phòng đơn nhỏ, thật đúng là ngưỡng mộ không thôi.

Căn phòng đơn này của Tô Mạn cũng không lớn, chắc hẳn là phòng nhỏ nhất trong các phòng đơn, chỉ kê một chiếc giường và một cái bàn nhỏ. Nhưng chung quy vẫn là phòng đơn, tốt hơn nhiều so với ký túc xá đơn thân.

Bình Luận (0)
Comment