Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 348 - Chương 348 - Đãi Ngộ

Chương 348 - Đãi ngộ
Chương 348 - Đãi ngộ

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

Ngô Tiểu Hội nhanh chóng giúp Tô Mạn vẩy nước lau sàn, nói với cô về tình hình ở ký túc xá: “Cũng không biết có bao nhiêu người thèm khát căn phòng này của cô đâu.”

Tô Mạn cầm khăn lau bàn: “Có khả năng trên tổ chức thấy tôi vừa mới đến nên quan tâm hơn Sau này các cô đến độ tuổi cần kết hôn, không phải cũng có thể ở sao, phòng chắc chắn có thể còn lớn hơn của tôi.”

Ngô Tiểu Hội đáp: “Vẫn chưa biết có thể xin được không nữa. Dù sao ở đơn vị của chúng ta có thể có được đãi ngộ như cô, cũng chỉ có vài sinh viên đại học đó mà thôi. Chẳng qua trong những sinh viên đại học đó hình như cũng có vài người là hai người một phòng. Ai kêu phòng ở khu tập thể huyện ủy này của chúng ta không nhiều. Đơn vị chúng ta lại không thể xây nhà, trong khi những nhà xưởng người ta đều xây đến vô cùng náo nhiệt.”

Đơn vị chính phủ và nhà xưởng có sự khác biệt không lớn. Công nhân trong nhà xưởng sẽ không bị điều động đi. Thường mà nói vừa làm chính là làm cả đời. Cho nên bọn họ mới bằng lòng bỏ tiền đi xây nhà. Thế nhưng người ở đơn vị chính phủ cứ vài năm là điều động một lần, sẽ không ở một nơi lâu, rất dễ bị điều động đi, nên tốn tiền xây phòng là chuyện không có khả năng, mà chỉ có thể đợi đơn vị chính phủ xây, nhưng chính phủ cũng không có tiền, nên cũng chỉ đành chịu đựng như vậy.

Phòng nhỏ, tùy tiện quét dọn sửa sang một chút là sạch sẽ, rồi hai người lại cùng nhau tới bên nhà ăn ăn cơm.

Khi ăn cơm, Tô Mạn xác nhận chuyện trưa ngày mai đi ăn cơm với Ngô Tiểu Hội.

“Chắc chắn phải đi rồi, tôi cũng đã hẹn người xong giúp cô luôn rồi, tổng cộng có bốn người, đều là người của hội phụ nữ chúng tôi. Nhưng cô có đủ tiền không, cũng đừng tiêu lung tung nhé. Ngày mai một người ăn một bát mì là đủ rồi. Đừng quá coi trọng.” Cô ta lo lắng Tô Mạn là người từ công xã lên đây. Người còn trẻ tuổi như vậy, có khả năng không có tiền gì.

Tô Mạn cười đáp: “Đã mời khách thì nhất định phải mời các cô ăn ngon rồi, yên tâm đi, tôi vẫn chuẩn bị được tiền ăn cơm mà.”

Hai người vừa ăn vừa cười, trên chiếc bàn cách đó không xa, Hứa Thanh liếc mắt nhìn hai người, trên mặt vẫn luôn hiện ra vẻ không vui cho lắm.

“Nhìn gì thế?” Bạn cùng phòng ký túc với cô ta là Hướng Hồng, hỏi.

Hướng Hồng và Hứa Thanh cùng là một tốp sinh viên tới nơi này, cho nên được chia tới ở cùng một đơn vị. Hứa Thanh được phân đến ban tổ chức, còn cô ta thì lại làm việc ở bộ phận tuyên truyền.

“Xem người ta có tài cán gì.” Hứa Thanh uống một ngụm canh với vẻ khó chịu.

Hướng Hồng cũng nhìn về phía Tô Mạn: “Đây chính là người đã giành phòng với cô đó sao? Tuổi tác trông cũng không lớn, sao lại được coi trọng như vậy?”

Cô ta và Hứa Thanh vẫn luôn chen chúc ở trong một phòng, nhưng bởi vì bọn họ là sinh viên đại học, cho nên có ưu tiên ở trong đơn vị, có thể xin ở phòng đơn. Lúc đó không có phòng trống, cho nên hai người chen chung một chỗ. Sau này Hứa Thanh luôn nghĩ đến việc này. Mãi cho đến khi đơn vị có phòng trống, cô ta còn gửi thư xin được ở phòng đơn, kết quả thư xin còn chưa được phê duyệt, thì phòng đã chẳng còn, là bị một cán sự từ công xã lên cướp mất.

Hứa Thanh mất hứng đáp: “Ai biết được, tôi cũng đã xem qua hồ sơ, cũng chỉ là một học sinh tốt nghiệp trung học, còn chưa đầy mười tám tuổi. Nói là ở công xã bên dưới có thành tích… Công xã bên dưới có thể có việc gì làm tốt được? Nhiều phần tử trí thức như vậy đi xuống dưới còn không làm nên chuyện gì. Một cô gái nhỏ chẳng hiểu cái quái gì như cô ta có thể làm được gì? Cũng chẳng biết là người thân của nhà ai nữa.”

Hướng Hồng nghe thế cũng cảm thấy tức giận, bất cứ chuyện gì cũng đều có thứ tự trước sau, nhưng một người mới tới, còn là học sinh trung học, dựa vào cái gì có thể ở phòng đơn. Chuyện này nghĩ thôi cũng đã khiến người căm tức rồi.

“Cũng đã sắp xếp như vậy rồi, bỏ đi. Lần sau lại có phòng đơn thì gửi thư xin sau.”

Nhưng Hướng Hồng không biết, điều khiến Hứa Thanh tức giận còn có vấn đề đãi ngộ của Tô Mạn. Vậy mà chức vụ và đãi ngộ của cô lại tốt hơn cô ta. Nghĩ đến lúc đầu khi cô ta được phân đến huyện này, còn cảm thấy mình rất tài giỏi, có chút cảm giác ưu việt, cảm thấy mình có thể nhận được đãi ngộ tốt ở mọi phương diện, kết quả đơn vị có sắp xếp này khiến cô ta có thế nào cũng không hiểu nổi.

Bình Luận (0)
Comment