Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn nói: “Mẹ, hôm nào mà mẹ muốn đi chơi ở huyện thì đến chỗ con ở mấy hôm, dù sao con sống ở phòng đơn, không ảnh hưởng đến người khác.”
Lý Xuân Hoa nghe vậy, trong lòng vui lắm, vẫn là con gái út có hiếu.
Lâm Tuyết Cúc nói: “Em út, em nói xem sau này chị có cơ hội đến huyện không?”
Lý Xuân Hoa bĩu môi, cảm thấy con dâu cả suy nghĩ viển vông, đâu phải ai cũng đến huyện được chứ? Phải là người có bản lĩnh, có phước lớn mới có thể đến. Bao nhiêu năm nay, cả công xã Bắc Hà cũng chẳng có mấy người được đi, huống hồ chi là có cuộc sống tốt đẹp như con gái của mình.
Tô Mạn nói: “Nếu thành tích của chị được mọi người biết đến, hiển nhiên chị sẽ dần tiến lên cao, thậm chí là lên tỉnh nữa. Kể cả không lên huyện thì công xã cũng được. Nói chung đã có chí tiến thủ thì cuộc sống sau này không thể kém được.”
Lâm Tuyết Cúc càng thêm quyết tâm mình sẽ dựa vào thực lực của mình để đến công xã. À, cô ta phải viết đơn xin vào đảng để làm đảng viên giống như em út nữa.
Tô Thu Nguyệt hai mắt phát sáng ngưỡng mộ nói: “Tô Mạn, chị cũng không do dự nữa, chị sẽ lên huyện. Nếu chị được nhận giấy báo, chị sẽ đi học trên huyện.”
Tống Ngọc Hoa cũng khá ngưỡng mộ, nhưng cô ta không dám nghĩ, cô ta đã thấy thỏa mãn với cuộc sống hiện tại rồi, cô ta không dám nghĩ đến chuyện lên huyện.
Mãi đến khi trời tối, ba người con trai và Tô Thiết Sơn mới trở về. Thấy Tô Mạn đã về, ba anh em rất vui. Nghe cô kể về cuộc sống ở huyện, bọn họ lại tỏ ra ngưỡng mộ, cho rằng em út rõ ràng khác với bọn họ.
Ngồi trong bàn ăn, Tô Mạn cổ vũ bọn họ: “Mọi người sẽ có cơ hội, ví dụ như anh cả, nếu sau này làm việc tốt, có phải anh sẽ có cơ hội đến làm ở lò gạch huyện đúng không? Nếu anh hai nuôi lợn tốt, tương lai sao có thể không có cơ hội đến trang trại nuôi lợn của huyện làm việc được? Còn anh ba nữa, tay nghề thực sự rất quan trọng, bây giờ huyện ta sắp mở xưởng gia dụng, cần người có tay nghề, nếu tay nghề của anh ba vô cùng giỏi, không phải cũng có thể đi rồi à? Cơ hội nhiều hay không cần phải do mình nắm lấy. So với người khác, các anh không lo không có cơ hội. Những người có bản lĩnh có thể sẽ bị vùi dập, nhưng các anh là anh của em, nếu các anh giỏi, em có thể không biết, không tiến cử được ư? Còn có các chị dâu nữa, chị Tuyết Cúc làm tốt thì có thể thăng chức, chị Ngọc Hoa sau này nếu có cơ hội cũng có thể ứng tuyển nhân viên thời vụ cho xưởng quần áo của huyện. Chúng ta đều thành công thì cha mẹ cũng sẽ hưởng phúc ở huyện, nếu cha thấy chán thì đi làm bảo vệ ở xưởng. Cuộc sống này thú vị biết bao.”
Viễn cảnh đẹp đẽ được vẽ ra khiến không chỉ ba anh em họ Tô mà ngay cả những người còn lại của nhà họ Tô cũng phấn khích theo. Bọn họ sẽ không nghi ngờ Tô Mạn nói thật hay không vì Tô Mạn chưa gạt ai bao giờ, có sao nói vậy. Có thể sống cuộc sống như bây giờ cũng là vì bọn họ đã vững tin vào lời em út nói nên mới được như vậy. Tô Thiết Sơn vui đến nỗi uống kha khá rượu.
Tô Mạn rất hài lòng khi thấy người thân không chỉ dừng lại ở hiện tại mà tích cực tiến về phía trước. Cuộc sống là phải có hy vọng, có hy vọng thì mới muốn được tiến bộ. Sau này cô lên cao rồi, đương nhiên người nhà của cô cũng không thể lạc hậu quá được. Con người chỉ cần tiến bộ không ngừng, suy nghĩ mới tích cực và khỏe mạnh. Nếu sau này cô trèo cao quá, lại không thời gian để quản lý người nhà, chưa biết chừng bọn họ sẽ trở lại tính cách như cũ thì sao. Vậy chẳng phải sẽ đi toi mọi cố gắng trước đó của bản thân hay không?
Tối đó, khi đến giờ ngủ, cả nhà họ Tô đều phấn khích đến nỗi hơi khó ngủ. Tô Thiết Sơn và Lý Xuân Hoa cứ mải mê nói về cuộc sống sau này sẽ tốt như thế nào, đứa con nào có khả năng đến huyện hơn.
Vợ chồng Lâm Tuyết Cúc và Tô Đại Trụ nửa đêm không ngủ mà dựa vào giường để viết kế hoạch. Đây là kinh nghiệm học từ chỗ Tô Mạn. Chữ viết của hai người không đẹp, có vài chữ không biết nên khoanh khoanh gạch gạch để thay thế.
Sau khi viết xong, Lâm Tuyết Cúc tỏ ra trịnh trọng nói: “Đại Trụ, vì tương lai đến huyện của chúng ta, vì để con chúng ta có thể trở thành dân huyện, chúng ta phải nghiêm khắc bám sát kế hoạch này.”